CHƯƠNG 211: DỰ ĐỊNH CỦA LỤC NHĨ
Cẩm An, ngoại ô.
Lục Nhĩ hít sâu một hơi thuốc, vứt tàn thuốc trên đất, hung hăng đạp tắt, từ khoảnh khắc tiến vào nhà tù, anh ta không ngừng thề, giống như đạp bẹp điếu thuốc lá kia vậy, phải đạp Lục Trình Thiên tan xương nát thịt.
Đương nhiên, anh ta rất rõ ràng bây giờ mình không có gì cả, muốn trả thù Lục Trình Thiên là không thực tế chút nào, cho nên Lục Nhĩ hiểu chuyện phải làm là gì.
“Anh cả, đều chuẩn bị xong rồi.”
Một người đàn ông mặt mũi hèn hạ đi tới bên cạnh Lục Nhĩ, thấp giọng nói.
Lục Nhĩ hơi gật đầu một cái, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi quốc lộ cách đó không xa, hỏi: “Cậu có chắc cô chủ nhà họ Thẩm sẽ đi qua nơi này không?”
Người đàn ông hèn hạ cười trả lời: “Anh cả, sao anh lại quên rồi? Trước khi anh đi, đều là em phụ trách kiếm tin tức, nguồn tin tuyệt đối đáng tin, anh cứ yên tâm.”
Lục Nhĩ nghiêng mặt nhìn người đàn ông hèn hạ một cái, mái tóc dài kia không cách nào che phủ, xuyên qua toàn bộ vết sẹo bên má trái, giống như một con rết cực độc, cùng với ánh mắt âm u lạnh lẽo kia, khiến cho người đàn ông hèn hạ có cảm giác không rét mà run.
“Anh, anh cả, anh đây là thế nào?”
Người đàn ông hèn hạ cười như không cười hỏi, anh ta cảm thấy mấy năm nay Lục Nhĩ ở trong nhà tù, dường như thay đổi rất lớn, so với anh cả âm trầm, tàn nhẫn, độc ác trong tâm khảm trước đó, lại càng thêm âm trầm, đối mặt với Lục Nhĩ, luôn có cảm giác rắn độc bò qua sau lưng.
Trên mặt Lục Nhĩ bỗng nhiên lộ ra nụ cười: “Cậu không cần sợ hãi, mấy năm nay tôi vào tù, các người còn nhận người anh cả tôi đây, tình cảm này là tôi nợ các cậu, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho các cậu.”
Người đàn ông hèn hạ vội vàng vỗ ngực đảm bảo: “Anh cả, người anh em này của anh, cũng rất thích nói nghĩa khí, anh muốn chúng em lên núi đao xuống chảo dầu, các anh em cũng không nhíu mày chút nào.”
Khóe miệng Lục Nhĩ nhếch lên, vết sẹo trên mặt lập tức nhíu lại, nụ cười trong nháy mắt trở nên hết sức quỷ dị.
“Sau khi làm xong chuyện hôm nay, sau này các cậu có thể rửa tay, tôi sẽ cho các cậu một khoản tiền, để các cậu trải qua cuộc sống thoải mái, không cần lại để ý tới giang hồ đánh đánh giết giết.”
Lấy được sự đảm bảo của Lục Nhĩ, đáy mắt người đàn ông hèn hạ thoáng vui mừng, thật ra anh ta cũng không liên quan gì đến Lục Nhĩ, vào buổi sáng mấy năm trước còn ở trong tù, người dưới tay anh ta liền có ý lui đi, nhưng cái gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỉ, hơn nữa Lục Nhĩ người này thủ đoạn quá mức cay độc, cũng không phải người anh ta có thể đắc tội.
Coi như cuối cùng đã từng giúp anh cả một lần, trong lòng người đàn ông hèn hạ nghĩ như vậy, xoay người rời đi.
Ánh mắt Lục Nhĩ nhìn về phía quốc lộ, bóng lưng biến mất trong bụi cây rậm rạp bên lề đường.
Hẹn nửa giờ, một chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản hạn chế, xuất hiện từ đường chân trời, dùng tốc độ đều đặn lái qua bên này.
Ở Cẩm An, người có loại xe này không nhiều, nhất định là không phú thì quý.
Lục Nhĩ ẩn núp trong bụi cây, ánh mắt sáng rực lên, đây là cô hai nhà họ Thẩm anh ta chờ đã lâu.
Anh ta không có năng lượng đối phó với Lục Trình Thiên, nhưng nhà họ Thẩm ở Cẩm An lại làm được dễ dàng, cho nên Lục Nhĩ nhất định phải nghĩ hết cách, kéo quan hệ với nhà họ Thẩm.
Lấy sự thông minh cơ trí của người cầm quyền nhà họ Thẩm, ngài Thẩm, Lục Nhĩ không cho là có thể lấy được đột phá gì trên người ông ta, vì vậy liền rời mục tiêu lên người em gái duy nhất của ngài Thẩm.
Hôm nay tất cả cũng sẽ trở thành tác phẩm đắc ý nhất của Lục Nhĩ, anh ta làm đạo diễn kiêm vai chính, rất nhanh liền phải hóa trang lên sân khấu.
Trong xe thể thao Ferrari, Thẩm Thất Thất ngâm nga giai điệu tràn đầy yếu tố dao động, tâm trạng dường như rất vui vẻ.
Vốn dĩ anh trai Thẩm Lãng không cho phép cô lái xe, dù sao cô còn chưa có bằng lái, nhưng cũng không cản cô lén lút ngồi trộm xe anh đi hóng gió.
Cho dù bị Thẩm Lãng bắt, Thẩm Thất Thất cũng không cho là anh sẽ nổi trận lôi đình với mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh trai cưng chiều cô nhất, đại khái cũng vì không sợ hãi, Thẩm Thất Thất mới có cá tính khoe khoang như vậy.
Trong giây lát, một bên quốc lộ lao ra một chiếc xe chở hàng, để ngang giữa quốc lộ, quốc lộ ở ngoại ô không quá rộng, một chút liền che kín cả con đường.
Cũng may năng lực lái xe Thẩm Thất Thất cũng được, cho nên mới không lái nhanh, nháy mắt thấy xe trở hàng cản đường, cô kịp thời phanh xe.
Tiếng phanh xe bén nhọn truyền tới, tính năng trác tuyệt của Ferrari, rất nhanh liền dừng lại.
Thẩm Thất Thất tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn, mở cửa xuống xe, đứng ở trước xe Ferrari, hai tay chống nạnh, khẽ hỏi: “Không có mắt sao? Dám cảm đường bổn tiểu thư, lập tức cút xuống xe cho bổn tiểu thư, nói xin lỗi tôi, nói không chừng bổn tiểu thư tâm trạng tốt, còn có thể tha cho anh một mạng.”
Có lẽ là nhà họ Thẩm gia thế hiển hách, hoặc là Thẩm Lãng quá mức cưng chiều em gái, cho nên tính cách Thẩm Thất Thất cũng đủ chanh chua.
Cửa xe chở hàng mở ra, từ trên đi xuống một người đàn ông hèn haj, anh ta hèn hạ quan sát Thẩm Thất Thất mấy lần, hỏi: “Cô chính là cô hai nhà họ Thẩm?”
Thẩm Thất Thất hừ một tiếng: “Ở Cẩm An có ai không biết bổn tiểu thư? Nếu anh biết tôi, còn không nói xin lỗi tôi, anh biết anh tôi là ai sao?”
Người đàn ông hèn hạ cười ha ha: “Tôi dĩ nhiên biết, anh cô là nhân vật số một số hai Cẩm An, người không nhận ra anh ta không nhiều.”
Trong lòng Thẩm Thất Thất động một cái, mặc dù cô ta điêu ngoa, nhưng chỉ số thông minh vẫn có chút, đối phương biết thân phận của mình, còn dám cản xe, hiển nhiên chuyện này không phải tai nạn đơn giản.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thất Thất theo bản năng lùi về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông hèn hạ, cau mày hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông hèn hạ cười quái dị một tiếng, nói: “Xem ra cô hai nhà họ Thẩm của chúng ta còn rất thông minh, không gạt cô, tôi tới bắt cóc cô, nghe nói ngài Thẩm vô cùng cưng chiều vô, sau khi nghe được tin cô bị bắt cóc, ba trăm tỷ tiền chuộc anh ta nhất định sẽ cho chứ?”
Thẩm Thất Thất phản ứng rất nhanh, sau khi nghe được người đàn ông hèn hạ nói, phản ứng đầu tiên của cô là lên xe, chỉ cần lên xe, cô vẫn có cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc là, ngay khi cô vừa có ý nghĩ này, cửa xe liền bị người ta nặng nề đóng lại, hai người đàn ông cường tráng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô, đang nhìn cô chằm chằm.
Ngày thường Thẩm Thất Thất từng thấy tình cảnh lớn, nhưng tình huống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp phải, ở Cẩm An, vẫn chưa có ai dám đánh chủ ý lên người cô, nói không chừng vừa co suy nghĩ này, đều đã bị Thẩm Lãng băm thây vạn đoạn rồi.
Cho nên lúc hai người đàn ông này không ngừng đến gần mình, Thẩm Thất Thất gấp gáp khóc lên, cơ thể dáng đẹp cũng vì quá sợ hãi mà run rẩy, cô vừa lui về phía sau, vừa nức nở cảnh cáo: “Các người đừng tới đây, anh tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Ngày thường lời của cô ở nhà họ Thẩm chính là mệnh lệnh, nhưng kẻ cướp sẽ không thể nào nghe lời cô, hai tên bắt cóc không ngừng tiến về phía cô, lúc Thẩm Thất Thất lui về phía sau, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng người đàn ông hèn hạ: “Cô Thẩm, hãy thôi giãy giụa đi.”