CHƯƠNG 213: CƠ HỘI SỐNG
Gã đàn ông bỉ ổi nhìn chằm chằm vào tay Lục Nhĩ, bỗng nhiên nhanh chóng rút súng lục từ sau lưng ra. Khoảnh khắc giơ súng, hắn ta phát hiện Lục Nhĩ không hề có ý định nổ súng, ngược lại vẫn như cũ dùng thái độ bình tĩnh đến đáng sợ nhìn về phía hắn ta.
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Nhĩ, gã đàn ông bỉ ổi cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng bóp lấy cò súng, một viên đạn xoay tròn từ họng súng bắn ra.
Lục Nhĩ dường như không có dự định né tránh, cũng bởi vì gã đàn ông bỉ ổi này quá khẩn trương, cho nên viên đạn hoàn toàn không bắn trúng ấn đường anh ta, mà chỉ sượt qua gò má trái.
Cho dù vậy nhưng má trái của Lục Nhĩ cũng bị dính đạn, máu cứ thế chảy ra.
Sự đau đớn bứt rứt khiến cho Lục Nhĩ cau mày, trong đầu cũng trống rỗng, nhưng dựa vào sự mạnh mẽ, kiên cường của mình, anh ta vẫn chưa hề mất hết ý thức, cố nén cơn đau kịch liệt, đưa tay ra bóp lấy cò súng.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, gã đàn ông bỉ ổi bị trúng đạn ngay chỗ ấn đường, hắn ta trợn tròn mắt, nhìn Lục Nhĩ, rồi ngã xuống đất.
Miếng vải đen trên mặt Lục Nhĩ cũng bị bay đi bởi viên đạn, máu tươi nhuộm nửa gương mặt anh ta, khiến cho vết sẹo trên má anh ta được che lại.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố nén đau đớn, đi những bước không vững vàng đến trước mặt Thẩm Thất Thất, dùng giọng nói không tự nhiên hỏi: "Cô không sao chứ?"
Sắc mặt Thẩm Thất Thất tái nhợt, gật đầu, cô ta thật sự chưa từng trải qua cuộc đấu súng nào mà sống chết trong gang tấc như vậy. Bây giờ, khi bị hỏi như vậy, cô ta căng thẳng đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể máy móc gật đầu.
Lục Nhĩ bỗng nhiên lộ ra một ánh mắt vô cùng dịu dàng, sau đó chầm chậm ngã xuống.
"Này, anh không phải chết rồi đấy chứ, anh kiên trì một chút đi!"
Thẩm Thất Thất nhìn gương mặt tràn đày máu tươi của Lục Nhĩ, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, chạy qua, ôm Lục Nhĩ vào lòng, vội vàng hỏi.
Lục Nhĩ bị thương quả thật không nhẹ, rơi vào trạng thái hôn mê, chiêu khổ nhục kế này quả thật có chút độc ác, không chỉ là đối với những anh em trước đây của anh ta, mà đối với bản thân anh ta, thì chiêu này cũng vô cùng tàn nhẫn.
Thẩm Thất Thất gọi cả buổi cũng không thấy Lục Nhĩ tỉnh lại, hoảng loạn chạy đến xe, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thẩm Lãng.
"Thất Thất, em lại lén chạy ra ngoài đua xe rồi đúng không? Như vậy rất nguy hiểm em biết không. Bỏ đi, em mau chóng trở về, anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như em còn tùy hứng như vậy, anh trai sẽ không khách khí với em nữa đâu."
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Thẩm Lãng, mặc dù câu nói toàn là những lời trách mắng, nhưng giọng điệu nói chuyện của anh ta lại vô cùng ấm áp, có thể nhìn thấy rõ sự yêu thường, chiều chuộng dành cho em gái.
"Anh, anh mau chóng phái người đến quốc lộ Ngoại Hoàn, em xảy ra chuyện rồi."
Sau khi Thẩm Thất Thất nghe được giọng nói của Thẩm Lãng, oa một tiếng, liền khóc lớn.
Thẩm Lãng nghe xong, vô cùng lo lắng, anh ta rất hiểu em gái mình, bình thường đanh đá, xảo quyệt, nhưng nếu không phải là gặp chuyện vô cùng nghiêm trọng, cũng sẽ không bị dọa đến nỗi biến thành bộ dạng như vậy.
"Thất Thất, đừng lo lắng, cũng đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh nghe."
Thẩm Lãng cố hết sức dùng giọng nói dịu dàng an ủi Thẩm Thất Thất, thật ra, trong lòng anh ta cũng vô cùng sốt ruột.
Thẩm Thất Thất nức nở, kể lại chuyện đã xảy ra ở đây.
Thẩm Lãng nghe đến có người bắt cóc em gái mình, trong ánh mắt lập tức hiện lên tia giết người, nhưng sau khi nghe nói em gái không sao, mới có thể buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
"Thất Thất, em nghe anh nói, em đừng sợ, anh lập tức đến đó ngay."
Thẩm Lãng nói một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Thẩm Thất Thất bất lực trở lại bên cạnh Lục Nhĩ, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Nhĩ đang hôn mê, hiện rõ sự lúng túng.
Không lâu sau, rất nhanh truyền đến tiếng phanh xe gấp rút, cửa xe BentleyMotors Limited sang trọng mở ra, Thẩm Lãng xuống xe trước, phía sau anh ta còn có khoảng mười mấy người vệ sĩ tinh nhuệ.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đến, Thẩm Thất Thất nhào vào lòng anh trai, sau đó khóc vô cùng lớn, cô thật sự rất sợ.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng an ủi em gái đang hoảng sợ, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ sĩ đứng sau.
Đám vệ sĩ lập tức hiểu ý, đến bên người Lục Nhĩ, kiểm tra hô hấp của anh ta trước, sau đó nói với Thẩm Lãng: “Ngài Thẩm, người này có hai chỗ bị đạn bắn trúng xước da, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thẩm Thất Thất khôi phục bản chất của một cô gái xảo quyệt, phẫn nộ nói: "Khốn nạn, anh ấy bây giờ đang hôn mê, làm sao lại không nguy hiểm đến tính mạng chứ. Tôi ra lệnh cho các người nhất định phải cứu sống người này!"
Vệ sĩ bất đắc dĩ nói: "Cô chủ xin yên tâm, chỉ cần đưa anh ta tới bệnh viện thì sẽ không sao rồi, nhưng nhìn vết thương trên mặt anh ta, có thể anh ta sẽ bị hủy dung."
Thẩm Thất Thất tránh khỏi vòng ôm của Thẩm Lãng, nói: "Đưa tôi và anh ấy cùng đến bệnh viện, cho dù phải mất bao nhiêu tiền, cũng phải chữa trị khỏi cho anh ấy."
Mặc kệ Thẩm Lãng có đồng ý hay không, Thẩm Thất Thất đã lên xe Ferrari, ra hiệu vệ sĩ đưa Lục Nhĩ đến bệnh viện.
Đối với tính khí của em gái, Thẩm Lãng hiểu quá rõ, cho nên chỉ có thể ra hiệu bảo vệ sĩ đưa họ tới bệnh viện.
Sau khi vệ sĩ lái xe rời đi, Thẩm Lãng bấm điện thoại di động gọi cho cảnh sát, dù sao nơi này cũng xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng con người, tốt nhất nên để cảnh sát phái người đến điều tra mới được.
Thẩm Lãng gọi hai vệ sĩ thân cận nhất đến ven đường, cau mày nói: "Ở thành phố Cẩm An này, mà lại có người dám có ý đồ xấu với Thất Thất, ta nghi ngờ những tên cướp này không chỉ đơn giản là liều chết như vậy, mà hẳn có mục đích khác. Các người nhất định phải đi điều tra sự việc này thật rõ ràng cho ta"
Một vệ sĩ trong đó vội vàng nói: "Ngài Thẩm, không bảo vệ tốt cho cô chủ là trách nhiệm của chúng tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng."
Thẩm Lãng khẽ gật đầu: "Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, Thất Thất như thế nào, ta rất hiểu. Đây không phải là lỗi của các ngươi, chỉ là cái người cứu Thất Thất, ta luôn cảm thấy có gì đó đáng nghi, các ngươi cũng phải lưu ý điều tra một chút."
Vệ sĩ trầm ngâm một lát, hỏi: "Ngài Thẩm, có phải ngài cảm thấy người cứu cô chủ có vấn đề hay không?"
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Đây là nơi đường núi hoang vu, vắng vẻ, vì sao anh ta lại trùng hợp như vậy gặp được Thất Thất đang bị bắt cóc. Còn có, anh ta có thể giết chết ba tên bắt cóc, tuyệt đối không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, cho nên người này, các ngươi phải chú ý thật cẩn thận."
Vệ sĩ gật đầu, nói: "Chúng tôi biết nên làm như thế nào rồi, ngài Thẩm, cô chủ xảy ra chuyện, cũng dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng tôi, khoảng thời gian gần nhất, bên cạnh ngài cũng phải tăng thêm vài vệ sĩ mạnh mới được."
Thẩm Lãng vẫy vẫy tay, nói: "Điểm ấy các ngươi không cần lo lắng, ở Cẩm An, vẫn chưa có ai dám đối với nhà họ Thẩm như vậy, các ngươi cũng không cần quá mức khẩn trương, ta cảm thấy chuyện này nhất định không phải là người của thế lực khác làm, cho nên tốt nhất là đừng làm kinh động đến người khác."
Hai vệ sĩ liếc nhau một cái, lặng lẽ lui xuống, lời nói của Thẩm Lãng chính là mệnh lệnh, từ lúc này trở đi, bọn họ phải đi điều tra mọi tư liệu về ba tên bắt cóc và Lục Nhĩ.
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày, lầm bầm nói: "Nếu như đây là một chiêu khổ nhục kế, như vậy, người đàn ông này thật sự lòng dạ độc ác, ngược lại hi vọng, anh ta giống như những gì ta nghĩ, ta thật sự thiếu một người như vậy bên cạnh, nói không chừng có thể giúp được mình. Nhưng anh ta lại có ý đồ với Thất Thất, đây là điều ta tuyệt đối không cho phép, nhất định phải tìm cơ hội cảnh cáo anh ta một chút mới được."