Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 132: MẸ ƠI NHÌN KÌA LÀ BA




CHƯƠNG 132: MẸ ƠI NHÌN KÌA LÀ BA

Đan Diễn Vy rửa mặt xong, quay trở lại phòng khách cùng xem thời sự với Du Du.

Trên TV đang phát những mẩu tin vắn bình thường.

Nhà ai đó bị trộm đồ, gã nào đó ngoại tình bị đánh ghen tại trận và những tranh chấp lặt vặt trong khu vực.

Đương nhiên cũng có những bản tin tương đối quan trọng được phát đan xen như kẻ tình nghi bị truy nã, ông chủ của một công ty giày da nào đó đã ôm tiền bỏ trốn cùng em vợ, rồi công ty đó đã bị phá sản.

Và những tin tức tương tự, vân... vân.

Đan Diễn Vy không hứng thú lắm với những mẩu tin này, nếu không phải Du Du tỏ vẻ hứng thú thì có khi cô đã chọn xem phim hoạt hình rồi.

Đúng lúc cô há miệng ngáp thì Du Du kéo tay áo cô rồi chỉ vào màn hình TV, phấn khởi nói: "Mẹ ơi, nhìn kìa, là ba, ba ở trong TV."

Quả thật trên TV đang chiếu Lục Trình Thiên dáng người cao lớn, đứng trước ống kính gương mặt anh vẫn thờ ơ, lạnh lùng, kể cả khi được phỏng vấn anh cũng rất kiệm lời, thậm chí còn không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Thế nhưng điều khiến Đan Diễn Vy bâng khuâng chính là tại sao Du Du lại biết Lục Trình Thiên là ba của nó.

Cơn buồn ngủ của Đan Diễn Vy biến mất không còn chút tăm hơi, cổ họng của cô khô khốc cất tiếng hỏi: “Du Du, sao con biết đó là ba."

Đột nhiên tim cô nhói đau vì cô nhớ ra mình chưa từng nhắc đến từ “ba” với Du Du.

Du Du kinh ngạc trong phút chốc rồi liền khôi phục sự bình tĩnh trở lại, tròn xoe đôi mắt đen láy nói: “Bởi vì ba nhìn rất giống con.”

"Uh, con giống ba lắm." Đan Diễn Vy dịu dàng xoa đầu bé, ánh mắt mông lung không biết nên nói gì.

Hình như Du Du cũng nhận ra Đan Diễn Vy đang bối rối nên cánh tay mũm mĩm chủ động nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Đan Diễn Vy, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con chỉ cần có mẹ là đủ rồi."

Đan Diễn Vy chợt rùng mình quan sát gương mặt tựa như bản sao thu nhỏ của Lục Trình Thiên rồi ôm chằm cậu bé vào lòng như sợ rằng chỉ cần không để ý thì đứa con bẻ bỏng mà mình đang ôm sẽ biến mất.

Cô thẫn thờ nói: “Du Du, xin lỗi con, vì mẹ quá ích kỷ, đáng lẽ mẹ nên sớm nói hết cho con biết mới đúng."

Chính vì cô sợ, sợ Du Du muốn gặp ba, sợ phải nhìn vào đôi mắt trong veo, chưa vẩn đục của Du Du, sợ bé sẽ hận cô khi biết mình chỉ là một đứa con ngoài giá thú.

Vì bị Đan Diễn Vy ôm chặt nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Du hơi ửng hồng, nhưng bé chẳng nói tiếng nào, hai tay bắt chước hành động vừa rồi của cô, chầm chậm vỗ lên lưng cô.

Rồi khẽ khàng an ủi: “Mẹ ơi, có Du Du ở đây rồi, con sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, con sẽ không kén ăn nữa."

Bàn tay đang ôm chặt của Đan Diễn Vy chợt nới lỏng, nhìn đôi mắt đong đầy sự lo lắng của bé, trái tim cũng mềm nhũn theo rồi đưa tay khẽ cọ mũi cậu bé một cái, nói: “Mẹ biết, Du Du đã là một cậu bé đã trưởng thành rồi, Du Du muốn nghe chuyện của ba không?"

Cô lại nhận ra mình chưa từng hỏi ý kiến của Du Du, có lẽ hôm nay là cơ hội tốt để thẳng thắn với nhau.

Tin tức về Lục Trình Thiên trên ti vi đã hết từ lâu rồi và chương trình đang tiếp tục phát sóng những bản tin khác.

Du Du nhìn đôi mắt dịu dàng và hơi ươn ướt của Đan Diễn Vy rồi khẽ cúi đầu, hờn dỗi nói: “Con không muốn biết.”

Sao cậu bé lại không muốn biết cơ chứ, chỉ là không muốn nhìn thấy cô đau khổ mà thôi.

Nhìn đứa con trai hiểu chuyện của mình, trong lòng Đan Diễn Vy vừa áy náy vừa tự trách, cô luôn nghĩ rằng áp lực mà mình gánh trên vai quá nặng nên đã phớt lờ sự quan tâm của Du Du.

Đúng là cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Cô lại ôm Du Du vào lòng rồi dựa ghế sa lon, dịu dàng thủ thỉ: “Du Du, ba con là người đàn ông giỏi giang nhất, kiên cường nhất mà mẹ từng gặp, ba con rất tốt, chỉ vì mẹ và ba không có duyên với nhau nên mới không thể ở cùng nhau được.”

"Nếu ba tốt như vậy thì tại sao ba lại không có mắt chứ." Du Du bất mãn lẩm bẩm trong lòng cô.

Những gì mẹ nói chỉ vì muốn an ủi bé mà thôi, nếu ba thật sự tốt như mẹ nói thì sẽ không làm ra chuyện bỏ rơi mẹ con họ như vậy.

"Du Du không nên nói ba như vậy, là mẹ ích kỷ giữ lại con mà không nói cho ba con biết, vì mẹ sợ ba sẽ cướp mất Du Du đáng yêu hiểu chuyện của mẹ, mẹ sẽ mất tất cả.”

Đan Diễn Vy chậm rãi nói: “Mẹ tin rằng nếu ba biết trên đời có một cục cưng đáng yêu như con thì nhất định sẽ tự hào vì con.”

"Con không cần ba tự hào vì con, con chỉ cần ba ở chung với mẹ con mình thôi." Du Du vỗ vỗ ngực, khẳng định: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không đi theo ba đâu."

Đan Diễn Vy biết bé đang muốn an ủi mình nên cô thấp thỏm thăm dò: “Du Du có muốn gặp ba không?"

Nếu Du Du muốn gặp Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy biết rằng cô không thể từ chối một yêu cầu đơn giản như vậy của một đứa trẻ muốn gặp cha ruột.

"Không muốn, con sợ lỡ ba bắt con đi luôn thì sau này con sẽ không được gặp mẹ nữa." Du Du biết mình đang nói dối, bé không chỉ muốn đi gặp người cha “phụ tình” đó mà còn lên kế hoạch hết cả rồi.

Đương nhiên, bé tuyệt đối sẽ không gặp anh với tư cách là con trai, bé không muốn làm mẹ buồn.

Đan Diễn Vy không biết Du Du đã gắn cho Lục Trình Thiên cái mác gã đàn ông phụ tình, bỏ rơi vợ con, cô còn nghĩ Du Du là một đứa bé chu đáo, hiểu chuyện nên trong phút chốc, hai mắt đã ướt nhòe, không biết nên thể hiện sự kích động trong lòng như thế nào.

"Du Du..."

"Khi nào thì mẹ mới tìm bạn trai vậy." Du Du muốn tìm cho mẹ một người đàn ông tài giỏi hơn người cha phụ tình của mình để đến lúc ba mà biết được thì nhất định sẽ rất không thoải mái.

Đây cũng là một cách trả thù.

"..." Đan Diễn Vy đang cảm động thì Du Du bất thình lình thốt ra một câu nói lập tức khiến cô sửng sốt.

Có phải cô bị lãng tai không? Du Du vừa rồi đã bảo cô tìm bạn trai ư?

"Du Du con muốn một người cha sao?" Cô chỉ có thể nghĩ lý do khiến Du Du bảo cô tìm bạn trai chính là vì bé muốn có một người cha.

Hiển nhiên là bé hiểu rõ người đó không thể là Lục Trình Thiên.

Du Du lắc đầu quầy quậy, thành thật nói: “Con hiện tại vẫn còn nhỏ, không thể bảo vệ mẹ được, cho nên con không ngại nếu mẹ tìm một người bạn trai đâu, có điều con sẽ giúp mẹ kiểm tra.”

"Du Du, mẹ tạm thời chưa muốn tìm, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an mà trưởng thành." Đan Diễn Vy tạm thời không lo lắng những chuyện này, nếu như không phải Lục Trình Thiên giở trò thì cô đã đưa Du Du xa chạy cao bay từ lâu rồi, cô sẽ ra nước ngoài định cư và làm việc, chờ đến khi có thể phẫu thuật.

Cũng không cần phải xem vào chuyện của Lục Trình Thiên và Vũ Thư nữa.

Du Du chau mày một cách đáng yêu rồi làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Được rồi, con sẽ để ý giúp mẹ, giáo viên ở nhà trẻ Mặt Trời Bé Con từng hỏi có phải mẹ của Du Du độc thân không nên con sẽ giúp mẹ kiểm tra trước.”

"Đừng làm vậy, Du Du, nếu những bạn nhỏ khác biết sẽ nghĩ rằng con đi cửa sau đó.” Đan Diễn Vy rất sợ Du Du vừa ý giáo viên Mặt Trời Bé Con, đến giờ cô vẫn chẳng có chút ấn tượng nào về người giáo viên đó cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK