CHƯƠNG 321: BA, CON CÒN NHỎ MÀ
Lục Trình Thiên nghe được Du Du đã về nước, chân mày anh khẽ giãn ra, đến cả bản thân anh cũng không biết được bản thân mình lại có cảm tình khó hiểu với cậu nhóc này: “Ừ.”
‘Ừ’ là hết rồi sao? Du Du bĩu môi có phần chê bai: Ba ơi, ba đúng là không biết tán gẫu gì hết, như vậy rất dễ kết thúc cuộc trò chuyện lắm, thôi vậy, nó đành phải ra tay.
“Chú Lục, có phải chú có chuyện tìm pudding không?”
Thực chất điều nó muốn hỏi hơn chính là: Ba, có phải ba nhớ con rồi không, nhưng đương nhiên là nó ngại không dám hỏi, và cũng không thể hỏi.
Lục Trình Thiên hơi ngập ngừng, giọng trầm thấp hỏi: “Con và mẹ con vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe ạ.” Du Du không nghe hiểu được hàm ý của Lục Trình Thiên nên vô tư trả lời.
Lục Trình Thiên lại tiếp tục hỏi: “Ba mẹ con có đối xử tệ với con không?”
“Không có ạ, hai người họ đã ly thân từ sớm rồi nhưng chắc sẽ gặp lại nhau nhanh thôi.” Du Du không hiểu được tâm tư của Lục Trình Thiên, nên vẫn vô tư cười thầm trong bụng.
Ly hôn rồi, rồi lại sắp gặp mặt, coi hôn nhân như trò đùa sao, nhưng không hiểu vì sao khi nghe được tin này, Lục Trình Thiên lại cảm thấy không vui, chân mày anh nhíu lại, nhưng trẻ con thì đương nhiên hy vọng ba mẹ mình có thể ở bên nhau.
“Có phải ba con bên ngoài có người khác không?”
Người đàn ông tồi tệ, không biết mẹ của cậu bé có phải mù rồi không, đàn ông trên đời chết hết rồi hay sao mà lại cứ đâm đầu vào cùng một người, còn mang theo con mình chịu khổ chung?
“Cũng có thể nói là vậy ạ.” Nghĩ đến đây, Du Du không nhịn được thở dài, nó thật sự rất muốn chất vấn đương sự ở đầu dây bên kia điện thoại, nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp, nên đành để dành cho ngày sau rồi hỏi.
Nó muốn đòi lại công bằng cho mẹ, nếu như thật sự ba có người khác ở ngoài thì chắc chắn nó sẽ không do dự dẫn mẹ rời đi.
Nhưng mà mẹ sắp đính hôn với chú Hà rồi, phải làm sao đây, thật khó xử.
Lục Trình Thiên tưởng rằng Du Du khó xử là vì không biết có nên làm hòa với người ba thiếu trách nhiệm của mình hay không, anh bình thản nói: “Là đàn ông con trai phải gánh trọn trách nhiệm của cả nhà, không thể vì chút ý muốn ích kỷ cá nhân mà khiến người quan tâm thương yêu mình lâm vào cảnh khó xử.”
Ba à, con còn là con nít mà! Câu này có phải là nói nghiêm trọng quá rồi không?
Phút chốc Du Du không còn biết nói gì tiếp, không nên để người quan tâm yêu thương mình lâm vào cảnh khó xử, là ý nói nó đừng dẫn mẹ đi gặp ‘ba’ sao? Hoặc là đến khi anh biết người ‘ba’ đó chính là bản thân mình thì có khi nào nhớ lại, anh có cảm giác tự vả vào mặt mình không?
“Chú Lục, con biết rồi, hy vọng ba con cũng biết giác ngộ như vậy thì tốt quá.”
Không hiểu sao Lục Trình Thiên có cảm giác trong lời nói của cậu nhóc có ý ngầm ám chỉ gì đó: “Cần chú giúp đỡ không?”
Du Du vừa đang chuẩn bị trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên, nó liền lấy bàn tay bé nhỏ của mình che điện thoại lại, sau đó nghe thấy giọng Đan Diễn Vy vang lên: “Du Du, con ở trong đó làm gì vậy?”
“Mẹ, không có gì, con đi ra đây.” Du Du không thể không đáp lời.
Đan Diễn Vy nghe thấy giọng của Du Du bình thường không có vấn đề gì cũng cảm thấy yên tâm: “Được, đừng ở trong đó ngồi lâu quá.”
“Dạ, con biết rồi.” Du Du đợi tiếng bước chân của Đan Diễn Vy đi xa rồi mới lấy tay ra khỏi điện thoại: “Chú Lục, vậy thế nha, mẹ con gọi con rồi.”
“Ừ.” Lục Trình Thiên mơ hồ nghe được giọng phụ nữ, vì cách cánh cửa nên anh nghe không rõ lắm, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ, chủ nhân của giọng nói đó chắc chắn là ai đó mà anh quen biết.
Nhưng lại cảm nhận chắc không phải, nếu đúng vậy thì chắc chắn anh sẽ nhớ ra.
Rốt cuộc người đó là ai, đột nhiên anh lại muốn biết mẹ của pudding là ai?
Du Du cúp điện thoại, rồi mở cửa đi ra: hú hồn, suýt thì ba nghe ra giọng của mẹ rồi, lúc đó thì hỏng bét.
“Du Du, là ai gọi cho con vậy?” Đan Diễn Vy nhân thời gian Du Du vào nhà vệ sinh, cô đã cắt xong được một đĩa trái cây.
Du Du giả vờ nói: “Không có, gọi lộn số thôi ạ, con vừa rồi là muốn đi vệ sinh thôi.”
Đan Diễn Vy thấy nó chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, nhưng cô không bị ‘mỹ nam kế’ của nó mê hoặc, giơ tay ra nói: “Cho mẹ mượn điện thoại xem được không?”
“Được chứ ạ, mẹ cứ thoải mái xem.” Du Du nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng của mình, nó ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay Đan Diễn Vy.
Nó biết mẹ sẽ không phát hiện được gì, ai bảo nó được hưởng di truyền gen tốt như vậy, chuyện xóa lịch sử cuộc gọi, ẩn số đối với nó chỉ là việc cỏn con.
Đúng là Đan Diễn Vy không phát hiện ra vấn đề gì từ điện thoại của nó, nhưng chính vì không tìm thấy nên mới càng nghi ngờ, cô liền cất điện thoại rồi lên tiếng như không có chuyện gì: “Mau ăn trái cây đi.”
“Mẹ, điện thoại của con…” Du Du tỏ vẻ đáng thương lên tiếng nhắc mẹ.
Đan Diễn Vy nhún vai nói: “Mẹ tịch thu.”
Cô muốn biết số điện thoại lạ đó là ai.
“Vậy con không có điện thoại thì làm sao gọi điện, lỡ như con khó chịu hay gặp nguy hiểm thì làm sao đây?” Du Du cố tỏ ra tội nghiệp để cô động lòng.
Đan Diễn Vy trả lời mà không quay đầu lại: “Mẹ nhớ điện thoại mẹ mua cho con không phải kiểu này.”
Điện thoại cô mua là điện thoại thiếu nhi, chỉ có chức năng gọi và nghe, chứ không nhiều chức năng như chiếc này, chắc là Tư Tư lén cô mua cho cậu nhóc này rồi, chả trách nó dùng điện thoại còn giỏi hơn cô.
Lần sau nhất định nhắc Tư Tư không được mua những thứ này cho nó nữa.
“Mẹ, đừng mà.” Sao có thể như vậy được, lỡ như ba gọi điện đến thì chuyện nó che giấu không phải sẽ bị bại lộ sao?
Đan Diễn Vy cầm điện thoại lắc trước mặt nó, lên tiếng dụ dỗ nói: “Nếu con chịu nói cho mẹ biết vừa nãy ai gọi điện cho con thì mẹ sẽ trả điện thoại cho con.”
“Người ta gọi lộn số mà…” Du Du cúi đầu không dám nhìn Đan Diễn Vy, đồng thời đưa tay sờ lỗ tai theo bản năng.
Nhìn hành động quen thuộc của cậu nhóc, Đan Diễn Vy không biết nên cười hay nên giận: “Nếu như gọi lộn số thì sao không thấy hiện số.”
“Cái đó, cái đó…” Sao nó có thể sơ hở như vậy được, nhưng mà nó lại không thể khai tên ba ra, đôi mắt đen láy dạo một vòng, liền ngay lập tức nghĩ ra được cách giải quyết.
“Là dì, dì nói ngày mai sẽ cùng đến bệnh viện với chúng ta.”
“Vậy sao?” Đan Diễn Vy cũng nghĩ là có thể là cô bạn thân, chiếc điện thoại này còn là công cụ liên lạc quan trọng của hai người họ.
Du Du vội gật đầu: “Dạ, đúng, dì nói vậy mà.”
Vừa nói mà nó vừa cầu nguyện trong lòng: hy vọng dì đừng ngốc quá, không thì hình ảnh ngoan ngoãn của nó trong lòng mẹ sẽ bị sụp đổ.
“Biết rồi, điện thoại mẹ trả con trước, lần sau không được lừa mẹ nữa, biết chưa, đó không phải là hành động của bé ngoan.” Đan Diễn Vy nhân cơ hội dạy dỗ con.
“Dạ, mẹ, con biết sai rồi.” Du Du lập tức ngoan ngoan nhận lỗi.
Đan Diễn Vy thấy thái độ chịu nhận lỗi của nó rất tốt, xoa đầu nó rồi dịu dàng nói: “Ngoan, ăn trái cây đi, cất điện thoại đi.”
“Dạ.” Du Du ngoan ngoãn đáp, rồi nhấc hai bàn chân ngắn chạy về hướng bàn.