Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 337: TÔI MUỐN TẤT CẢ MỌI CHUYỆN KHÔNG KỂ LỚN NHỎ




CHƯƠNG 337: TÔI MUỐN TẤT CẢ MỌI CHUYỆN KHÔNG KỂ LỚN NHỎ

Lục Trình Thiên mím môi, không lên tiếng trả lời, trong lòng anh đều có cân nhắc.

Mười phút trôi qua rất nhanh, Đan Diễn Vy chỉ có thể lưu luyến không rời mà rời đi, ra khỏi phòng bệnh, Hà Cảnh Quân đã chờ ở đó.

“Vy Vy, sao rồi, Du Du đã tỉnh lại chưa?”

Đan Diễn Vy lắc đầu nói: “Chưa, Cảnh Quân, em có chút mệt, anh có thể đưa em về phòng bệnh không.”

“Ừm.” Hà Cảnh Quân nhìn vết thương trên chân Đan Diễn Vy, lần này anh cũng không hỏi gì, trực tiếp ôm cô lên.

Đan Diễn Vy kinh ngạc một chút, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, lại đột nhiên thả lỏng, không từ chối ý tốt của Hà Cảnh Quân, cũng không nhìn Lục Trình Thiên lấy một cái.

Mà Lục Trình Thiên lạnh lẽo nhìn đôi nam nữ “vợ chồng tình thâm” biến mất trong tầm mắt anh, chờ sau khi hai người hoàn toàn biến mất trên hành lang.

Lục Trình Thiên mới lấy di động ra khỏi túi, bấm gọi cho một dãy số, giọng nói lạnh lùng không mang theo một tia độ ấm: “Tôi muốn điều động tất cả theo dõi xung quanh bệnh viện, lập tức, ngay bây giờ.”

“Dạ, luật sư Lục.” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại nhận được lệnh, cung kính trả lời.

Lục Trình Thiên cúp điện thoại xong cũng không lập tức cất điện thoại đi, mà lại bấm gọi một dãy số, anh muốn biết bốn năm nay rốt cuộc Đan Diễn Vy đã che giấu anh bao nhiêu chuyện!

“Lão Kiều, giúp tôi tra tất cả tung tích của Đan Diễn Vy trong bốn năm qua, tôi muốn tất cả mọi chuyện không kể lớn nhỏ.” Lục Trình Thiên là cắn răng nói xong bốn chữ cuối.

Kiều Chấn Ly hơi giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy người bạn của mình nói với giọng điệu này, chắc chắn đã xuất hiện chuyện gì đó khiến cho bạn anh ta không lường trước được, anh ta cũng rất hiếu kỳ: “Được.”

“Còn nữa, đừng để tên Hà Cảnh Quân quá nhàn nhã.” Đôi mắt của Lục Trình Thiên thâm trầm, thản nhiên nói, miễn cho hắn mặt dày dán lên người phụ nữ của anh.

Kiều Chấn Ly tính cách cứng nhắc hiếm khi nói đùa một lần: “Đây có tính là lợi dụng việc công trả thù riêng không.”

Trả lời anh ta là ‘bộp’ một tiếng, âm thanh cúp máy, Kiều Chấn Ly nhìn thoáng qua di động, nhếch khóe miệng, rồi thong thả cất điện thoại đi.

Anh ta còn nhớ rõ ba năm trước lúc vừa mới quen biết người bạn này, anh đã nghĩ người đàn ông lạnh lùng này vĩnh viễn sẽ không trải nghiệm hương vị của tình yêu trong đời này, trên thực tế là hắn đã bắt đầu để ý rồi.

Có vài người sẽ không biểu hiện cảm xúc ra mặt, nhưng một khi đã bùng nổ thì tuyệt đối sẽ giống như núi sập lũ cuốn, càng không thể quay trở lại, chỉ cần có một chút kích thích thì sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Lúc trước khi thực hiện các nhiệm vụ, có thể mai phục liên tục mấy ngày trong núi sâu rừng già, chịu đựng muỗi cắn, rắn chuột bò loạn cũng không vấn đề.

“Tôi có thể thấy được nụ cười nham hiểm của anh.” Trương Tinh Nhiên gào to, cậu có chút chua chua nghĩ, không biết gọi cho ai, còn có tâm trạng cười nữa, trước kia sao anh ta chưa từng cười với mình như vậy.

Kiều Chấn Ly nhìn lướt qua vẻ mặt chua chua của cậu, cánh tay dài duỗi ra kéo người vào ngực mình, ẩn giấu đằng sau mắt kính phản quang chứa một tia nuông chiều khó phát hiện: “Sao nào, ghen tỵ sao.”

“Đi chết đi, ai ghen tị chứ, đừng tự thiếp vàng lên mặt mình.” Trương Tinh Nhiên tức giận lui ra khỏi người anh, rõ ràng đều là đàn ông, sao cơ ngực của hắn lại phát triển hơn cậu chứ.

Không phải là muốn đả kích cậu chứ, tức giận, không được cậu trở về phải tăng cường rèn luyện, tranh thủ một ngày nào đó sẽ xoay mình làm chủ, đến lúc đó, he he, nghĩ về hình ảnh đó khiến cậu cảm thấy vô cùng vui sướng.

Kiều Chấn Ly giống như đối xử với thú cưng, nhẹ nhàng trấn an vuốt lông cho cậu: “Muốn biết ai gọi điện thoại cho tôi không.”

“Cái gì chứ, tôi cũng không muốn biết.” Trương Tinh Nhiên ngoài miệng nói không muốn, cơ thể lại rất thành thực, lỗ tai cũng hận không thể dựng thẳng lên.

Kiều Chấn Ly nhìn cậu, chậm rãi trả lời: “Vậy quên đi.”

“...” Trương Tinh Nhiên suýt nữa té ngã, tức giận mắng: “Được lắm, anh là đồ khốn, muốn nói thì nói, còn một bộ trêu đùa tôi, không nói thì đừng nói, tôi cũng không thèm tiếp.”

“Tính tình thật là nóng nảy mà.” Kiều Chấn Ly nhanh chóng giữ chặt người, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cậu, kích thích khiến cột sống của Trương Tinh Nhiên tê dại như bị điện giật, nhưng cậu suýt chút nữa bị mấy lời kế tiếp của Kiều Chấn Ly làm cho tức chết.

“Bí mật.”

“Mẹ kiếp!”

Chờ Lục Trình Thiên sắp xếp hết mọi việc thỏa đáng, mới xoay người đi ngược lại hướng mà Đan Diễn Vy rời đi.

Quay trở lại phòng bệnh, Đan Diễn Vy cuối cùng cũng dỡ bỏ tất cả phòng ngự trên người, Lục Trình Thiên khiến cô chịu áp lực quá lớn, ở trước mặt anh, cô không thể tự do hít thở: “Cảnh Quân, lúc nãy cám ơn anh.”

“Vy Vy, chúng ta sắp đính hôn rồi, em đừng khách khí với anh, anh đi gọi bác sĩ giúp em băng bó lại miệng vết thương.” Hà Cảnh Quân mỉm cười dịu dàng nói.

Đan Diễn Vy nhìn băng vải trên chân đã thấm đỏ một mảng lớn, cũng không thấy đau, có lẽ cô đã đau đến chết lặng rồi, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng với anh.

“Cảnh Quân, anh cứ từ từ đã, em còn có chuyện muốn nói với anh.”

Hà Cảnh Quân ngừng bước, quay lại bên cạnh Đan Diễn Vy, lo lắng hỏi: “Có phải Lục Trình Thiên lại uy hiếp em cái gì không, Vy Vy em đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Du Du thật tốt.”

Đan Diễn Vy gật đầu, lại lắc đầu, tầm mắt vẫn đặt ở trên ngón chân mình: “Anh ta muốn tranh giành quyền nuôi Du Du với em, Cảnh Quân, em không thể để anh ta cướp Du Du khỏi em.”

“Vy Vy em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không giao Du Du cho hắn, chuyện này giao cho anh xử lý đi, em đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi.”

Trong lòng Hà Cảnh Quân rất vui vẻ, ít nhất bây giờ Vy Vy không bài xích anh, mà là lựa chọn nói với anh.

Đây chẳng phải là một khởi đầu rất tốt sao?

Đan Diễn Vy lo lắng nói: “Cảnh Quân, anh không biết được thủ đoạn của Lục Trình Thiên, anh ta còn là một luật sư, phần thắng của chúng ta lớn bao nhiêu, trong lòng em rõ ràng.”

Cho dù cô biểu hiện mạnh mẽ như thế nào ở trước mặt Lục Trình Thiên, thực tế trong lòng cô đều chột dạ hơn so với bất cứ ai, cô chứng kiến Lục Trình Thiên từng bước đi lên đỉnh cao, lại không biết một bước cuối cùng mà anh ta đi tới.

Hà Cảnh Quân giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, an ủi nói: “Anh biết, anh đều hiểu, Vy Vy em đã rất mệt rồi, chuyện cụ thể chờ em nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta lại nói, em cũng không muốn lúc Du Du tỉnh dậy lại không tìm thấy em chứ.”

Đan Diễn Vy khẽ ngẩng đầu nhìn Hà Cảnh Quân một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, em hiểu rồi.”

“Ừm, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi gọi bác sĩ.” Thuận tiện sắp xếp biện pháp đối phó, anh biết tính cách mạnh mẽ nổi tiếng của Lục Trình Thiên, lần này, anh tuyệt đối sẽ không lại bất lực bó tay chịu trói như vậy nữa.

Vy Vy, anh tuyệt đối cũng sẽ không buông tay.

Hà Cảnh Quân vừa đi, tấm lưng cứng còng của Đan Diễn Vy rốt cuộc thả lỏng, chậm rãi tựa vào đầu giường, vô thức thở dài một hơi, Du Du bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, Lục Trình Thiên lại từng bước ép sát, còn có Vũ Thư luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi.

Mà lợi thế mà cô trong tay nắm lại ít tới đáng thương, cô phải bắt đầu thực hiện kế hoạch, hơn nữa phải càng sớm càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK