Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 244: CON ĐƯỜNG TỬ THẦN BẤT TẬN




CHƯƠNG 244: CON ĐƯỜNG TỬ THẦN BẤT TẬN

Nhận được ánh mắt của Lục Trình Thiên, Đường Kỳ Dũng làm động tác đầu hàng: “Đừng nhìn tôi, khẳng định không có vấn đề gì với Trương Chính Quang.”

Haizzz, trong nhà có một người phụ nữ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thật đúng làm cho người ta đau đầu, điện thoại hỏng là chuyện nhỏ, nếu chọc giận đến người nào đó, anh cũng dám chắc có thể bảo vệ được cô.

Dù sao a Thiên nổi tiếng xấu xa, thủ đoạn khó có thể phòng bị được, chờ một lát nửa đổi điện thoại nhất định phải nhắc nhở cô một tiếng.

"Cậu biết kết quả mà tôi muốn không chỉ là để hắn ngồi tù." Giọng nói không nhanh không chậm của Lục Trình Thiên rơi vào tai bọn họ, làm cho họ không tự chủ được mà run rẩy.

Đáng thương cho Trương Chính Quang, lửa giận của a Thiên tất cả đều trút lên người hắn, không cần nghĩ cũng biết hiện tại cuộc sống trong thù của hắn sẽ ‘muôn màu muôn vẻ’ đến mức nào.

"Được, cậu muốn ở mức độ nào?” Dù sao người khác bị thương còn hơn trút giận lên người bọn họ.

Đôi mắt Lục Trình Thiên khó chịu, giọng trầm thấp không nặng không nhẹ nói: "Đừng quá mức, ném hắn tới ở tù chung thân là được rồi."

Nơi đó toàn những côn đồ hung ác xấu xa, dù sao Trương Chính Quang cũng là loại công tử mềm yếu, nếu như bị đưa vào đó, chắc không chịu được mấy ngày sẽ bị tra tấn đến mức không nhận ra được, hơn nữa trong tù không có phụ nữ, người vừa gầy vừa trắng như Trương Chính Quang...

Tất nhiên là rất thu hút, nghĩ lại hình ảnh kia, Trương Tinh Nhiên cũng là vì hoa cúc chặt chẽ, đột nhiên có cảm giác không đúng, ngẩng đầu lên liền nhận được hai cặp mắt viếng thăm, đỏ mặt quát: “Nhìn cái gì vậy? Có phải muốn đánh một trận hay không?”

"Ngoan, đừng làm rộn." Kiều Chấn Ly sờ vào tóc Trương Tinh Nhiên, giống như an ủi con mèo đang xù lông.

"... ." Trương Tinh Nhiên đờ ra một giây, thử lấy răng hướng phía Kiều Chấn Ly cắn: "Kiều bất tử, cậu có phải muốn chết đúng không? Bắt được tay chó của cậu đụng tôi, lão tử đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nếu còn đụng tôi giết cả nhà cậu.”

Trương Tinh Nhiên còn chưa kịp đụng vào Kiều Chấn Ly, đã bị một ánh mắt lạnh lùng hù dọa khiến anh ngoan ngoan ngồi trở lại.

"Trương lão nhị, cậu muốn quay lại tham gia đội huấn luyện à?”

"Không muốn." Trương Tinh Nhiên cũng không dám la lối, ai bảo quan hơn một cấp đè chết người, Lục Trình Thiên cấp bậc cao hơn mình, nếu thật quay về, chắc chắn hắn sẽ bị tóm, đến lúc đó phải huấn luyện không chết thì sống, vẫn là chịu đựng một chút để gió êm sóng lặng là được rồi.

"Chuyện còn lại nói qua điện thoại đi." Kiều Chấn Ly biết Lục Trình Thiên đang không vui, hơn nữa bên cạnh còn có vật nhỏ cần phải thu thập, anh vẫn là nên mang đi rồi nói sau, nếu không phải lại chọc một cái giỏ khác.

Anh cũng không muốn tìm một người trong đội, như vậy quá bất tiện.

Đường Kỳ Dũng nhìn hai người kia đều rời đi, mình còn ở đây để tự tìm phiền phức sao, lập tức cũng đứng dậy chuẩn bị đi.

"A Thiên, công ty của tôi còn có việc, đi trước đây."

Anh vừa bước đi, sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lẽo: “Nếu cậu không quản tốt người phụ nữ kia, tôi có thể thay cậu quản.”

Đây là thật tức giận, Đường Kỳ Dũng tin tưởng Lục Trình Thiên tuyệt đối làm được ra những chuyện này, nhưng lần này cô thật đùa có chút lớn, chấp nhận thở dài một hơi: “Tôi hiểu, tôi sẽ trông coi cô ấy.”

Lục Trình Thiên không có mở miệng, xem như anh đồng ý.

Vu Tư Tư sau khi gửi ảnh liền không nhịn được mà im lặng cười không ngừng, nghĩ Lục Trình Thiên nhìn thấy những tấm ảnh kia, cô thấy toàn thân đều vô cùng sảng khoái.

Cũng không biết lúc nào Đường Kỳ Dũng sẽ đem ảnh chụp đưa ra, đáng tiếc nhất chính là không thể tận mắt thấy Lục Trình Thiên tức giận.

Du Du xem tivi, mắt liếc nhìn Vu Tư Tư giống như người đang phát bệnh thần kinh, cười nghiêng ngả, ôm bụng điên khùng: “Dì, dì bị sao vậy?”

"Không, không có gì, chỉ là dì vừa làm một việc thay trời hành đạo thôi.” Vu Tư Tư cười đến chảy cả nước mắt, vừa lau nước mắt vừa di chuyển đến ghế sô pha ngồi..

Du Du kéo cái cằm nhỏ, lời nói sâu xa: “Dì, dì như vậy thật phá hỏng hình tượng nha.”

"Tiểu bảo bối con không hiểu, dì như vậy gọi là không chú ý chuyện vặt vãnh.” Cô tùy tiện vốn đã quen, có thể không học đến những cái ‘thục nữ’ điệu đà kia, cuộc đời mỗi con người vẫn là phải tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng.

Du Du lắc cái mông nhỏ hướng phía Vu Tư Tư đi tới: “Dì, người cười cái gì mà vui vẻ như vậy?”

"Muốn biết sao?" Vu Tư Tư chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ đáng yêu của bé.

Du Du do dự một chút gật đầu: "Dì sẽ nói cho con biết?"

"Nói cho con cũng được, nhưng con không thể nói cho mẹ con biết.” Cô rất cần chia sẻ thành quả của mình, dù đó chỉ là một cậu bé bốn tuổi cô cũng có thể chấp nhận.

Du Du gật đầu hứa: "Vâng."

Vu Tư Tư liền đem ‘kiệt tác’ cô vừa mới làm nói với bé.

Thế nhưng là Du Du cũng không tỏ ra vui vẻ, mà là rất thông cảm nhìn Vu Tư Tư, nói: “Dì, người quên tính cách hắn như thế nào sao? Dì làm vậy có được không?”

Nụ cười trên mặt Vu Tư Tư đột nhiên ngừng lại, trong đầu lập tức nhảy lên hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, lập tức cảm giác có một cỗ khí lạnh thổi vào toàn thân, bất giác rùng mình một cái.

Đúng a, sao cô có thể quên lão hồ ly bụng dạ hẹp hòi yêu thích trả thù chứ, nếu Đường Kỳ Dũng cho anh ta xem ảnh, chắc chắc sẽ biết người chụp là cô.

Nghĩ lại sau này đi ngoài đường không cẩn thận bị chậu hoa rơi vào đâu, hoặc là đỗ xe ở ngoài sẽ bị trầy xước, không phải chính là do anh ta hay sao.

Dựa vào thủ đoạn của Lục Trình Thiên những khả năng này đều là món ăn khai vị cho trẻ con.

Vu Tư Tư lập tức cảm thấy cuộc sống sinh hoạt sau này thật đen tối, lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho Đường Kỳ Dũng, trong lòng có chút may mắn, nếu hai người không ở cùng một chõ còn có khả năng cứu vãn.

Chỉ là khi cô gọi điện sang, lại là lời nói trả lời tự động của tổng đài.

‘Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.’

Đường Kỳ Dũng điện thoại bình thường rất ít khi tắt máy, đúng lần này cô gửi ảnh chụp không bao lâu thì tắt máy, có phải Lục Trình Thiên đã thấy ảnh chụp sau đó tức giận đập điện thoại của anh hay không?

Vu Tư Tư càng nghĩ càng không chắc chắn.

Đan Diễn Vy từ trong phòng bếp đi ra thấy bộ dáng của Vu Tư Tư, mặt mũi đầy nghi ngờ hỏi Du Du: "Có chuyện gì với dì của con thế?”

Du Du nhìn với ánh mắt vô tội nói: “Con cũng không biết nha, dì ngồi đó ngẩn người được một lúc rồi.”

Bé cũng không giúp đỡ được nha, ai bảo dì không nghĩ ra cách, ví dụ như cẩm điện thoại của mẹ để gửi cũng không phải là không được nha.

"Tư Tư cậu làm sao vậy?" Đan Diễn Vy nghĩ có chuyện gì xảy ra với cô, ân cần hỏi han.

Vu Tư Tư đột nhiên hoàn hồn, mãnh liệt cầm tay Đan Diễn Vy: "Có, tớ phải chết, tớ chết chắc rồi."

Cô chỉ là nhất thời vui vẻ, thế nhưng hậu quả này cũng có chút không gánh nổi.

Đan Diễn Vy bị rung có chút choáng váng, đầu càng hồ đồ: “Tư Tư rút cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu nói cho tớ trước đã để tớ nghĩ cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK