CHƯƠNG 258: ẨN CHỨA TRÒ ĐÙA GÌ
Lục Trình Thiên nhìn thấy trong lòng không khỏi dập dình, tiểu yêu tinh chết tiệt, rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu, dáng vẻ ngày thường dè chừng cứng cỏi còn làm người khác muốn trêu ghẹo thế, nay uống rượu vào biến thành dáng vẻ phong trần xinh xắn như vậy, càng làm người ta khó kiềm chế.
Muốn hôn cô, muốn ngay tại đây thô bạo chiếm đoạt cô…
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, nếu như Đan Diễn Vy tỉnh dậy biết rằng, anh đã ức hiếp cô ở trên xe, dựa vào tính tình của cô nhất định sẽ làm ầm lên.
Lục Trình Thiên cảm thấy lần này không phải anh muốn tìm Đan Diễn Vy để thanh toán, mà là cô đã cho anh nhận một cơn tức, bất lực day day đôi lông mày nói: “Nghe lời, đi về tôi cho cô uống canh giải rượu.”
“Tôi không, huhu, anh sẽ bắt nạt tôi.” Đan Diễn Vy bị người ta gỡ tay ra, bắt đầu làm ra vẻ đáng thương.
Lục Trình Thiên chưa từng gặp phải người phụ nữ khó đối phó như vậy, nếu như là người khác thì sớm đã bị anh hất ra ngoài, nhưng mà đối diện với Đan Diễn Vy, anh làm sao nỡ làm thế, giọng điệu trầm thấp mang chút bất lực hỏi: “Đan Diễn Vy cô đã uống cái gì, sao lại say thế?”
Nhìn thấy bộ dạng nuốt cục tức của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy trái lại vui vẻ đắc ý: “Lêu lêu, Lục Trình Thiên anh cũng có ngày hôm nay, hihi.”
Lục Trình Thiên con mắt u tối hơi nheo lại, nhìn chặt vào cô với khuôn mặt đỏ bừng không thể tưởng , trong lòng có chút do dự, ngón tay lạnh lẽo nhè nhẹ chạm vào làn da nóng rực của cô, đôi lông mày rậm không tự chủ mà cau lại.
Nóng quá.
Thân nhiệt cô đã đi quá nhiệt độ của những người uống rượu bình thường, hơn nữa một điều lạ lùng rằng cô không hề nhận thức được bất cứ điều gì, lại còn mang cái vẻ mặt vui mừng ngây ngốc ấy.
“Đan Diễn Vy, cô tỉnh dậy, ngoài uống rượu ra, cô còn uống cái gì nữa.”
“Trình à… … em muốn….”
Lời nói mê man, khiến cho Lục Trình Thiên toàn thân như có một dòng điện chạy qua, đóm lửa trong con mắt như sắp đốt cháy cô, cô đã bao lâu không xưng hô như vậy, cơ hồ chỉ trong những thời khắc xúc động, cô mới giống như con mèo nhỏ đáng thương, nhẹ nhàng gọi tên anh cầu xin như thế.
Mọi người chỉ gọi anh là Thiên, chỉ có cô gọi anh là Trình, mà anh cũng đã tự ngầm hiểu rằng cô không giống như người khác.
Cách xưng hô đó là thuộc về đặc quyền của cô, lòng anh tự lúc nào đã mềm dịu lại.
“Tiểu yêu tinh, bớt miệng lại! Chúng ta về rồi nói, không vội.”
“Không, Trình à, Trình à, em nóng, em nóng……” Giọng nói mập mờ mềm mại ấy, từng chút một gõ vào tim người đàn ông, tốc độ nhịp tim ngày càng thêm nhanh.
Lục Trình Thiên hơi thở cũng trở nên rối loạn theo, nếu như cô vẫn tiếp tục với điệu bộ này, anh thật sự không thể kiềm chế được cho đến lúc về nhà nữa, làm việc đó ngay trên xe với cô.
Trước đây uống rượu cũng chưa từng thấy cô trở nên nóng bỏng như thế.
Thêm với việc anh rất lâu rồi chưa làm việc đó, dựa vào lượng nhu cầu mạnh mẽ ấy, thời gian vài ngày đã coi như là giới hạn của anh rồi, cô chỉ chạm một cái như thế, anh vốn dĩ đã khó kiềm chế, huống hồ lại thêm kiểu mê hoặc tột độ này của cô.
Rõ ràng là muốn ép anh phát điên phát cuồng lên!
Lục Trình Thiên dồn nén lại hơi thở, cứng rắn đẩy Đan Diễn Vy ra, cô ngay lập tức lảm nhảm trong sự lạc lõng: “Huhu, Trình xấu xa, em muốn ăn kem, em nóng.”
Lúc này mặt cô càng đỏ rực, hơi thở càng nặng nề, cơ thể càng nóng bừng, bàn tay nhỏ kéo lấy áo anh, cùng với một bộ dạng như đứa trẻ đang khóc đòi kẹo.
Lục Trình Thiên không cho cô, cô chỉ còn cách tự mình thỏa mãn, quay đầu rồi tiến sát vào cổ của anh, đôi môi nhỏ như gà mổ thóc rỉa lấy rỉa để, làm cho Lục Trình Thiên không kịp né tránh, cả người như bị giật điện.
“Đan Diễn Vy cô có biết mình đang làm gì không.”
“Nóng…. em nóng quá .…. em nóng muốn chết rồi, xin anh đấy, cho em nước, em muốn uống nước, em khát quá, huhu…. em chết mất.”
Đan Diễn Vy nửa tỉnh nửa mê rên rỉ, ngón tay nhỏ vô thức cào lên ngực của Lục Trình Thiên, thuốc bắt đầu thực sự phát huy công dụng, trong mắt cô bây giờ chỉ có Lục Trình Thiên, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Lại gần anh, áp sát anh.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, cô cảm thấy còn có thể thoải mái hơn nữa, nhưng mà cô không biết phải làm sao, sốt ruột đến mức trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Lục Trình Thiên bị Đan Diễn Vy trước mặt mê hoặc, lý trí mất đi hoàn toàn, bây giờ nhìn cô vẻ mặt khó chịu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người, toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên, răng nghiến lên kêu kèn kẹt.
Người đàn bà này có thể đã bị người khác hạ thuốc rồi, chỉ vì lịch sử uống say của cô trước đây, cho nên ban đầu anh không nhận ra.
Nếu như thật sự là như thế, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Nghĩ lại mà thấy sợ!
“Mẹ nó!” Lục Trình Thiên lần đầu tiên không chịu được mà nói tục.
Nếu như hôm nay anh vì giận dỗi không đi tìm người phụ nữ này, cô có lẽ đã bị Thẩm Lãng mang đi……
Chỉ nghĩ tới anh liền thấy trong lòng sợ hãi, may mắn, thật may mắn là anh đã không vì một phút nóng nảy mà gây nên quyết định ân hận cả một đời.
“Đan Diễn Vy em làm sao rồi, mở mắt cho anh xem, bình tĩnh lại một chút.”
Lục Trình Thiên nhè nhẹ lay đầu Đan Diễn Vy.
Người phụ nữ không có chút phản ứng, đầu lông mày bé nhỏ khẽ cau lại, thều thào khó nhọc: “Trình à, em khó chịu……”
Lục Trình Thiên chỉ cảm giác nhịp tim không ngừng tăng nhanh, anh không phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ bị bỏ thuốc, nhưng thường thì ban đầu phản ứng rất mạnh, chứ không phải giống cô trải qua một thời gian rất lâu thuốc mới phát tác.
Có điều dựa vào thân phận của Thẩm Lãng lẽ ra không đến nỗi phải hạ thuốc cái người phụ nữ ngốc nghếch này mới đúng, có thể là do người khác muốn lấy lòng Thẩm Lãng nên đã ra tay làm thế, không biết là ai, anh nhất định sẽ tóm lấy người đó.
“Chết tiệt!” Để cho anh biết là ai đã hạ thuốc cô, anh sẽ chém kẻ đó thành trăm mảnh!