CHƯƠNG 159: LÀN DA KHIẾN MỌI PHỤ NỮ PHẢI GHEN TỴ
Đan Diễn Vy nằm trong chăn bực bội, thở dài một tiếng rồi bỗng nhớ ra việc quan trọng rằng cô lại quên không hỏi Lục Trình Thiên về điều kiện cuối cùng. Hiếm khi Lục Trình Thiên mới nói chuyện tử tế như tối nay, quả thực cô đã lãng phí một cơ hội ngàn năm có một. Đúng là tội lỗi.
Không biết là do câu nói trước khi rời đi của Lục Trình Thiên hay là do nụ hôn nhẹ của anh ta mà Đan Diễn Vy không hề mơ thấy ác mộng. Sớm ra khi cô tỉnh dậy thì Lục Trình Thiên đã về. Không thể tưởng tượng nổi khi vừa mới mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông “làm phiền” mình suốt một đêm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Đan Diễn Vy không tin được, cô giật thót xém chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống. May Lục Trình Thiên tay chân nhanh nhẹn đã kịp giơ tay ra đỡ cô.
Xấu hổ, đúng là xấu hổ đến chết mất, nếu như giờ có một cái hố thì Đan Diễn Vy sẽ không do dự mà chui ngay vào. Nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi qua và người vẫn phải gặp.
Trong lúc ngại ngùng, Đan Diễn Vy vẫn cố vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên nói: “Lục Trình Thiên, anh về lúc nào vậy?”
Lục Trình Thiên đăm chiêu nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng lên vì ngại đang nằm trong lòng mình, thản nhiên đáp: “Mới đây thôi.”
“Ừm.” Đan Diễn Vy gật đầu.
Người đàn ông này lại một lần nữa nói những câu đáng ghét: “ Cũng là lúc mà em đang ngáy.”
“Anh nói linh tinh, em làm sao có thể ngáy được chứ.” Đan Diễn Vy bật dậy từ trong lòng của Lục Trình Thiên, quên mất rằng tay vẫn còn đang bị thương.
Lục Trình Thiên chau mày lạnh lùng đáp: “Muốn anh cho em nghe một đoạn ghi âm không?”
“Lục Trình Thiên anh có biết đâu là giới hạn không vậy, anh còn ghi âm lại.” Đan Diễn Vy liền chồm qua: “Mau giao điện thoại của anh ra đây.”
“Anh không ghi âm.” Thân hình cao lớn của Lục Trình Thiên đột nhiên tiến sát lại Đan Diễn Vy, trong khi tim cô đang đập mạnh thì Lục Trình Thiên liền nói khẽ: “Em có gỉ mắt.”
Đan Diễn Vy cảm tưởng như toàn thân như bị điện giật, ba hồn bảy vía đều đã bay hết, thậm chí cô kích động đến mức chỉ muốn chết để thoát thân ngay lập tức. Cô chạy thẳng vào nhà tắm như một cơn gió rồi đóng sầm cửa lại.
Đan Diễn Vy quay tựa lưng về phía cửa nhà vệ sinh, nhưng cô vẫn nghe thấy giọng cười của Lục Trình Thiên.
Đáng ghét! Đúng là khiến người ta muốn nguyền rủa.
Nhưng Đan Diễn Vy vẫn không tin, cô đi tới bồn rửa mặt soi gương và phát hiện đúng là có một cục gỉ mắt to ở phía khóe mắt.
Đan Diễn Vy thiết nghĩ trời giết tôi đi, tại sao lại để Lục Trình Thiên nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy chứ? Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại có gỉ mắt, là do tối qua không uống nhiều nước, rồi tức giận sao?
Đan Diễn Vy rửa mặt xong vẫn còn nóng mặt vì ngại, cô nhất quyết không chịu ra ngoài mà ngồi lì trên nắp bồn cầu suy nghĩ về cuộc sống.
Có phải cô nên đi mua một tấm vé số không?
Rồi Đan Diễn Vy nhìn xuống bàn chải cọ bồn cầu ở dưới chân, cô suy nghĩ tới việc có nên ra ngoài rồi trực tiếp giết người diệt khẩu hay không? Nhưng rồi cô nhận ra sự chênh lệch của hai người là quá lớn nên cô liền bỏ ý định này. Cô đứng dậy mở cửa sổ nhìn xuống cầu thang, cô thấy chóng mặt, tìm đến cái chết đã đành, nhưng quan trọng là cô nghe người ta nói rằng não của người nhảy lầu sẽ nát bét.
Cái chết này thảm quá, bỏ đi bỏ đi, tốt hơn là nên sống tiếp.
“Mau ra đi.”
Giọng nói ấm áp của Lục Trình Thiên nếu đổi lại là bình thường thì Đan Diễn Vy sẽ rất thích. Thế nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy hoảng sợ.
“Không. Lục Trình Thiên, anh đi đi, một lúc nữa em sẽ gọi điện cho Tư Tư đến đón.” Đan Diễn Vy đáp.
Lục Trình Thiên không nói gì, Đan Diễn Vy chỉ nghe thấy ở bên ngoài âm thanh bước chân rồi tiếng đóng cửa phòng.
Đi rồi sao? Đan Diễn Vy vẫn không tin, cô quyết đợi thêm một lúc nữa, nhìn bên ngoài cửa không thấy ai mới thở phào một tiếng. Đan Diễn Vy khẽ mở cửa phòng tắm, ngó đầu ra nhìn thấy căn phòng trống trơn mới yên tâm, may rằng cô không phải giết người diệt khẩu.
“Tại sao lại muốn anh đi như vậy.” Lục Trình Thiên vốn không hề đi, anh biết rõ Đan Diễn Vy dễ xấu hổ nên anh tạo ra âm thanh giả, rồi khẽ bước đến bên cạnh cửa phòng tắm đứng đợi cô tự chui ra.
Đan Diễn Vy lặng người không nói được gì, tay cô run lên chỉ vào Lục Trình Thiên: “Anh…Anh...Em…”
“Em còn bộ dạng nào mà anh chưa nhìn qua đâu.” Lục Trình Thiên nói rồi bế Đan Diễn Vy lên. Xong anh khẽ cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô nói: “Kể cả lúc em không một mảnh vải che thân.”
Đan Diễn Vy ngại đỏ mặt, cô ấp úng đáp lại: “Lục… Lục Trình Thiên…anh…anh điên rồi sao?”
Lục Trình Thiên bế Đan Diễn Vy lên giường, ôm chặt lấy cô, không để cô cử động, ôn tồn nói: “Nằm ngủ với anh một lát.”
Đan Diễn Vy nghe được câu nói ấy liền bất động. Khi ở gần Lục Trình Thiên cô nhận thấy sự mệt mỏi ở đôi mắt của anh, mặt vẫn còn vết bẩn. Đối với người có tính sạch sẽ như anh ấy, thì chắc là anh chưa lau mặt đã vội trở về. Chắc chắn rằng đêm qua anh không chợp mắt nên mới về sớm như vậy.
Đan Diễn Vy bỗng trở nên mềm lòng, cô nằm yên trong vòng tay của Lục Trình Thiên ngoan ngoãn hệt như một chú mèo. Cô muốn khuyên anh dù công việc bận cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng cô lại cảm thấy không thích hợp nên im lặng.
Lục Trình Thiên cả đêm không ngủ, giải quyết xong việc của Lục Nhĩ nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ Đan Diễn Vy nên đi thẳng về bệnh viện. Mệt cả một đêm, anh ôm Đan Diễn Vy rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đan Diễn Vy vừa tỉnh giấc nên cô không thấy buồn ngủ, nhưng cô không dám động đậy bởi cô biết Lục Trình Thiên rất tinh, dễ tỉnh giấc. Chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng đủ để đánh thức anh ấy. Đan Diễn Vy ngoài việc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Trình Thiên ra thì chẳng còn việc gì làm. Khuôn mặt ấy dù có quay 360 độ cũng không tìm được góc chết, nhìn phía nào cũng thấy vô cùng đẹp trai.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao lông mi của Du Du lại dài như vậy, tất cả đều là do di truyền từ Lục Trình Thiên. Đến phụ nữ như cô cũng có phần ghen tỵ với lông mi của anh. Da của Lục Trình Thiên cũng đẹp, dù không trắng được như Đan Diễn Vy nhưng lỗ chân lông nhỏ, mặt nhẵn sáng. Làn da của một người con trai đẹp đến mức khiến phụ nữ như cô cũng cảm thấy ngại ngùng về làn da của mình. Râu ở phía dưới cằm không hề khiến anh bị trừ điểm, ngược lại nó còn khiến Lục Trình Thiên càng trở nên quyến rũ, cuốn hút. Sẽ còn hoàn hảo hơn nữa nếu anh ấy không có thói nói năng lạnh nhạt.
Đan Diễn Vy vẫn giữ nguyên tư thế không hề cử động, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến, cô lại dần dần chìm vào giấc ngủ.