CHƯƠNG 343: BIẾT HẾT TẤT CẢ RỒI.
Trong văn phòng làm việc rộng lớn chỉ có tiếng lật ‘soạt soạt’ của giấy tờ.
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên một trang giấy, anh ta đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt thoáng qua một sự lạnh lẽo: “Đây là kết quả mà cậu tra ra được sao?”
“Vâng, chúng tôi đã kiểm tra các camera giám sát trên đường, không tìm thấy hình bóng nào của cô Vũ hết.” Người đàn ông khẽ cúi đầu, không dám đối mắt với người đàn ông anh tuấn ngồi trước bàn làm việc.
Lục Trình Thiên đã cho người đi điều tra, nhưng kết quả này không phải là thứ anh muốn: “Băng video không có bị người ta động tay động chân chứ?”
“Lúc chúng tôi đi lấy thì đều là bản gốc hết, tôi cũng đã tìm người nghiệm chứng rồi, không có ai động tay động chân hết.” Người đàn ông được phái đi điều tra vô cùng áy náy nên càng cúi thấp đầu xuống hơn, không phải là không có ai chỉnh sửa video, mà là kỹ thuật quá cao tay.
Lục Trình Thiên đưa mắt nhìn vào đống báo cáo ‘không có vấn đề’ kia, ánh mắt anh càng trở nên âm trầm hơn. Nếu như tất cả đều bình thường thì đó mới chính là chỗ không bình thường nhất, Vũ Thư làm việc quá đẹp cho nên mới khiến người ta nghi ngờ.
Trong chuyện này nhất định còn có người khác tham gia vào nữa, liên hệ tới lời của Vu Tư Tư, nếu như Vũ Thư thật sự đi nước ngoài để phục kích Đan Diễn Vy, vậy thì bên cạnh cô ta tất nhiên phải có một cao thủ tâm tư cẩn trọng và tinh thông việc ẩn nấp.
Có thể đáp ứng được hai điều kiện trở lên kia, thì không phải phần tử hắc bang thì chỉ có thể là sát thủ cao cấp.
Không thể không thừa nhận rằng tài phân tích của Lục Trình Thiên quá nhạy bén, chỉ trong chốc lát mà đã có thể suy luận ra hàng tá khả năng. Nhưng khi không có chứng cứ, vì để bảo toàn đại cục anh không thể tùy tiện ra tay đối phó với Vũ Thư được, nhiệm vụ lần này vẫn phải là của Vũ Thiên Dương.
“Gần đây nhớ phái thêm nhiều người tới bệnh viện để bảo vệ mẹ con bọn họ, cho dù có là ai tới bệnh viện hay nói gì đi nữa cũng phải báo cáo với tôi toàn bộ.”
“Vâng.” Người đàn ông điều tra gật đầu một cách cung kính.
Lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra. Nhìn thấy Kiều Chấn Li mang theo một túi văn kiện bước vào, Lục Trình Thiên liền xua xua tay nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Người đàn ông cung kính lui ra ngoài.
Kiều Chấn Li đặt văn kiện đến trước mặt Lục Trình Thiên, rồi tùy ý nói: “Những chuyện mà cậu muốn biết đều có ở trong đó.” Anh ta ngừng một lát rồi lại như không nhịn được nữa mà nói tiếp: “Đan Diễn Vy đích thị chính là một người phụ nữ khiến người ta kính phục mà.”
Đây là lần đầu tiên mà Lục Trình Thiên nghe thấy Kiều Chấn Li dùng hai từ ‘kính phục’ để hình dung một người phụ nữ, đôi con ngươi sâu thẳm của anh nhìn vào chiếc túi văn kiện đang nằm yên trên bàn kia, đột nhiên anh lại có chút không dám mở ra xem.
“Coi đi.” Kiều Chấn Li biết Lục Trình Thiên đang kháng cự điều gì, sau khi một người vốn đã phán xét người kia tội tử hình thì mới biết người đó bị hàm oan, mà tên đầu sỏ đó lại chính là anh ta, cho nên cho dù là ai thì cũng thấy khó mà chấp nhận thôi.
Anh chỉ tốn có nửa ngày thì đã tra ra được toàn bộ việc mà Đan Diễn Vy đã làm trong bốn năm qua, anh đúng thật cũng bị giật mình, một người phụ nữ có thể làm đến bước như vậy thì đúng là không dễ chút nào cả.
“Tôi còn chuyện phải làm.” Lục Trình Thiên cất giọng lạnh nhạt nói.
Kiều Chấn Li vừa nghe thì liền biết đây chính là đang đuổi khách, anh nghĩ ngợi một lát, mình ở lại đây đúng thật là cũng không tiện lắm: “Lục Nhĩ đã cấu kết với nhà họ Thẩm rồi.”
“Biết rồi.” Lục Trình Thiên bây giờ thật sự chả còn tâm tư đi quan tâm chuyện khác nữa rồi.
Kiều Chấn Li cũng biết điều đó nên không nói gì nữa mà xoay người ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh một mình cho anh.
Cánh của văn phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng nhỏ, căn phòng rộng lớn cuối cùng cũng quay về vẻ yên tĩnh.
Lục Trình Thiên ngồi trên chiếc ghế xoay đắc tiền nhìn vào chiếc túi hồ sơ rất lâu cũng không động đậy, bất tri bất giác mà đã nửa tiếng trôi qua rồi mà anh vẫn chỉ duy trì một tư thế không nhúc nhích gì cả.
Sau đó, anh đột nhiên cầm túi văn kiện lên rồi từ từ xé miệng túi ra, rồi lấy từ trong đó ra một tập hồ sơ. Anh vừa lật ra thì gương mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười xán lạn của Đan Diễn Vy trong một tấm ảnh liền đập vào mắt anh.
Đan Diễn Vy trong tấm ảnh đó chính là một bộ dạng cực kì khác mà Lục Trình Thiên chưa từng được nhìn thấy, trên mi tâm của cô không hề mang theo chút ưu tư nào, nụ cười rạng rỡ trên môi cô thì chở đầy niềm mong đợi về một cuộc sống tốt đẹp, mái tóc ngắn ngang tai trông xinh đẹp vô cùng.
Lục Trình Thiên bất giác đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve người phụ nữ trong bức ảnh, nếu như nhớ không lầm, thì tấm ảnh này chắc là tấm ảnh được chụp vào lúc Đan Diễn Vy vừa vào Đại học đây mà.
Trong nháy mắt, mà mái tóc ngắn ngang tai của cô ấy đã dài đến eo rồi.
Nội dung cơ bản của trang đầu tiên chỉ là tình trạng cơ bản của Đan Diễn Vy, nên không có gì đặc biệt cả. Anh luôn biết Đan Diễn Vy là được người bà ngoại lớn tuổi của cô nuôi lớn lên, còn mục phụ huynh thì luôn luôn để trống.
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh khoảng năm phút rồi mới lật qua trang tiếp . Nhưng khi anh đọc từng dòng từng dòng đi xuống, vẻ mặt luôn luôn bình thản ung dung như một tảng băng lạnh ngàn năm của anh đột nhiên đã nứt đi một góc.
Sinh non, bệnh tim, mười mấy lần cấp cứu, và đủ thứ từ ngữ kinh hoàng hiện lên trong mắt anh.
Hóa ra Đan Diễn Vy đã tự mình gánh chịu rất nhiều nỗi sợ hãi và áp lực như vậy. Cô ấy muốn mang thai một mình, nhưng lại không có nguồn thu nhập và rồi cơ thể cô ấy nhanh chóng không còn đủ dinh dưỡng nữa. Sự lo lắng sợ hãi tích tụ cho đến tháng thứ bảy thì đột nhiên xảy ra tình trạng sinh non.
Đứa trẻ được sinh ra thì liền bị mang vào trong lồng kính, bà ngoại đã già của cô thì lại không thể chăm sóc cho hai người, Đan Diễn Vy còn không có tiền để mời bà giúp việc cho mình trong tháng chứ đừng nói tới là ở cữ. Một mình cô phải cắn răng chịu đựng tất cả và cuối cùng là mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Có một khoảng thời gian, cô còn mắc phải chứng thích hành hạ, tàn phá bản thân mình, nhưng sau đó cũng là do cô tự mình vượt qua được.
Những chữ này viết thì đơn giản nhưng Lục Trình Thiên vẫn có thể cảm nhận được những sự băn khoăn trăn trở và bất lực mà một mình Đan Diễn Vy phải cắn răng chịu đựng vượt qua vì đứa con của mình.
Đứa trẻ sinh ra thì bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên cô phải tăng lượng công việc của mình lên rất nhiều lần để kiếm tiền mà chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi phí mua thuốc nhập khẩu hàng tháng cho đứa bé, chứ đừng nói đến những khoản tiền khác.
Do đó, ngoài việc làm việc cả ngày lẫn đêm trong trung tâm thương mại, thì chỉ cần có tư hoạt (*) là cô sẽ nhận ngay, trên đây có ghi rõ, Đan Diễn Vy không chỉ thường xuyên đến quán bar làm bồi bàn, mà còn đến nhà hàng để phục vụ bưng bê món ăn, bốn giờ sáng thì thức dậy để thay ca cho người khác chỉ để nhận thêm sáu trăm ngàn.
(*) Tư hoạt : Chỉ việc lợi dụng năng lực tự thân của mình hoặc mượn tài nguyên đối ngoại của công ty hoặc đơn vị để tiếp nhận nghiệp vụ cá nhân, thu được thù lao không thông qua công ty hoặc đơn vị quản lý, thu được thu nhập ngoài định mức của chức vụ, loại nghiệp vụ này gọi là tiếp tư hoạt.
Còn anh lúc đó thì đang làm gì? Bận rộn với công việc riêng của mình để mở rộng sự nghiệp, vừa hưởng thụ sự phục vụ ấm áp của cô vừa trách mắng cô không nghe lời.
Nhưng mỗi khi anh trở về, cô luôn chuẩn bị một bữa ăn nóng hổi chờ anh, chuẩn bị nước tắm cho anh, xoa bóp vai để giải tỏa sự mệt mỏi của anh, và không bao giờ tỏ ra chút vất vả trước mặt anh.
Lục Trình Thiên thật sự không thể lật qua trang tiếp theo nữa rồi. Bao nhiêu lần dạo chơi trên bờ vực cái chết anh cũng không biết sợ là gì, nhưng lần này thì anh sợ thật rồi.
Sự khó chịu cuồn cuộn trong lồng ngực thật khiến anh không thể thở được nữa, anh muốn đứng dậy để thông không khí nhưng khi vừa mới đứng lên, thì chân anh lại lảo đảo và ngã uỵch lại xuống ghế!
Không biết từ bao giờ mà Lục Trình Thiên dường như đã bị ai đó rút sạch máu đi rồi, sắc mặt anh trắng bệch vô cùng đáng sợ, Vu Tư Tư nói không sai, từ đầu đến cuối anh chính là một tên khốn, một kẻ xấu xa đáng chết.
Tất cả những thiệt thòi và tổn thương mà Đan Diễn Vy phải chịu là do một tay anh gây ra. Nếu ban đầu anh không tự kiêu như vậy, chỉ cần anh cố gắng điều tra thì làm sao lại không có chút manh mối nào được .
Nhưng sự kiêu ngạo đã ngăn anh lại, cho nên Đan Diễn Vy mới phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
….…..