Bước chân của Lục Trình Thiên khựng lại, ánh mắt trầm xuống, lại giống như mọi chuyện vẫn bình thường không có gì xảy ra, ung dung bước ra ngoài.
Đôi tay của đứa nhỏ mềm mại tinh tế, cẩn thận quấn vòng quanh cổ anh, anh có thể cảm giác được sự căng thẳng đến mất tự nhiên của mình, dường như làm ra động tác thân mật này đối với anh mà nói rất là khó.
Đối với Lục Trình Thiên mà nói, cũng là một loại trải nghiệm kỳ diệu, trái tim anh cũng mềm hẳn đi, anh không hề ghét loại cảm giác này, thậm chí còn thích nó.
Đợi đến khi Vu Tư Tư thấy được Lục Trình Thiên đang ôm Du Du ngoan ngoãn bước ra, cô đang đứng dựa vào xe thiếu chút nữa trượt xuống, má ơi, mới chưa đến ba tiếng đồng hồ, tình cảm của hai người này có phải là tiến triển quá nhanh không, nếu để cho cha con bọn họ bên nhau một ngày, có phải là càng khắng khít hơn không.
Còn người đàn ông lạnh lùng Lục Trình Thiên này từ lúc nào cũng sẽ lộ ra ánh mắt có thể gọi là ôn hòa đó, sự tương phản này khiến người khác không thích ứng được.
Trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu được.
Vu Tư Tư nhanh chóng bước qua, cũng không thèm nhìn Lục Trình Thiên một cái, vươn tay về phía anh: "Du Du à, sao cháu lại một mình chạy ra ngoài, mau theo cô về nhà nào."
Du Du miễn cưỡng thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của Lục Trình Thiên, cắn cắn môi mềm giọng bẽn lẽn nói: "Tạm biệt chú Lục."
"Ừm." Lục Trình Thiên khựng lại, cuối cùng cũng vươn tay ra chạm vào đầu bé xoa xoa.
Du Du đỏ mặt, có chút mất tự nhiên không dám nhìn Lục Trình Thiên: "Cô ơi, chúng ta về thôi."
"Ờ ờ." Vu Tư Tư vừa định thần lại sau cú sốc, sao bọn họ lại giống như là hai cha con thắm thiết khó mà chia lìa.
Lục Trình Thiên nhìn thấy Vu Tư Tư ôm Du Du chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng: "Vu Tư Tư, chờ một chút."
"Sao vậy Lục Trình Thiên, anh có chuyện gì sao?” Vu Tư Tư không có ý tốt xoay người nhìn anh, lúc trước cô vẫn cảm thấy Lục Trình Thiên là một con người, bây giờ nhìn thấy anh ta giống như là thấy một tên cặn bã.
Lục Trình Thiên nhíu chặt mày, trong ánh mắt của Vu Tư Tư thể hiện sự thù địch quá rõ ràng, anh không muốn biết cũng không được, nhưng mà bây giờ chuyện anh muốn nói không phải là chuyện này: "Cô cũng biết ba mẹ của bé ly hôn rồi."
"Đúng, có liên quan gì tới anh?" Vu Tư Tư trả lời gay gắt, ly hôn hay không có gì khác nhau, anh ta cũng đã ở cùng cô gái khác rồi.
"Cô có phương thức liên hệ với người đàn ông đó không, hoặc là tên cũng được." Lục Trình Thiên hiếm khi có một lần chủ động lo việc không liên quan đến mình, anh tự nhủ với mình rằng đây chỉ là vì không muốn cuộc sống sau này của đứa bé quá khó khăn.
Vu Tư Tư hàm ý sâu xa nói một câu: " Tôi không muốn làm phiền đến đại luật sư Lục, tên cặn bã đó đã không có quan hệ gì với mẹ của bé rồi, tốt nhất là mọi người nước sông không phạm nước xét."
Ánh mắt của Vu Tư Tư sát khí bừng bừng khiến cho Lục Trình Thiên cảm thấy được người đàn ông trong miệng của cô giống như là đang chỉ chính mình, nghĩ rằng có thể vì cô đang ôm bất bình thay Đan Diễn Vy, sắc mặt cũng ảm đạm theo: "Vu Tư Tư, cô chú ý cái miệng của mình."
"Khẩu khí của tôi thế nào, đại luật sư Lục không thích có thể chọn cách không nghe, tạm biệt." Vu Tư Tư không phải là không sợ Lục Trình Thiên, nhưng khí thế cũng không thể thua anh ta, ưỡn thẳng cổ nói xong liền nhanh chóng ôm Du Du bước về xe của mình.
Lục Trình Thiên hờ hững nhìn chiếc xe thể thao ở phía trước lấy tốc độ nhanh chóng biến mất ngay trước mắt mình.
Trong xe Vu Tư Tư vẫn cảm thấy không vui vẻ gì, miệng không quên dạy dỗ: "Tiểu tâm can của tôi ơi, cháu đây là muốn dọa chết dì à. Nếu như lại không trở về, dì không biết giải thích như thế nào với mẹ cháu nữa."
"Dì, cháu biết sai rồi." Là do bé không tính toán thời gian, làm dì lo lắng rồi.
Vốn dĩ sự tức giận của Vu Tư Tư rất lớn, nhưng nghe âm thanh mềm mại trả lời của Du Du, biểu tình trên mặt cũng theo đó mà ôn hòa lại, giọng điệu nghiêm túc nói: "Không phải là dì muốn nói với cháu, thật sự thì mẹ cháu rất yêu cháu, cô ấy chỉ có một mình cháu, cháu hiểu không Du Du."
"Dạ." Du Du dùng lực gật cái đầu nhỏ nhỏ, nhớ tới khuôn mặt đau lòng của mẹ, bé trách móc sự sự liều lĩnh của mình rất nhiều, nếu như để mẹ biết bé lén chạy đi gặp ba, chắc chắn mẹ sẽ cảm thấy rất thất vọng.
"Được rồi, cháu không cần phải nghĩ lung tung, chỉ cần chúng ta tìm lời nói cho thích hợp là được rồi." Vu Tư Tư không nhẫn tâm tâm vò loạn đầu tóc của bé, trẻ con vẫn nên có dáng vẻ của trẻ con, không nên có gương mặt căng thẳng như người lớn, giống như là một ông cụ non, như vậy không dễ thương nữa rồi.
"Cháu biết rồi dì ạ." Du Du lấy bộ tóc xù ra khỏi đầu và nhét vào balo.
Vu Tư Tư há miệng không biết an ủi bé như thế nào, tất cả lời nói chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài im lặng, nói đi nói lại vẫn là phải trách tên cặn bả Lục Trình Thiên, nếu không thì Vy Vy và Du Du cũng không phải đau lòng.
Trên xe Đan Diễn Vy cũng gọi một cuộc điện thoại đến, Lục Trình Thiên trả lời vài câu qua loa rồi cúp máy, trước khi trở về phải tìm một cửa hàng trang điểm để rửa sạch lớp hóa trang trên mặt của Du Du, sau đó gửi định vị cho Hà Cảnh Quân.
Xe chạy nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi ở của Hà Cảnh Quân, Vu Tư Tư đến nơi mới phản ứng chỗ ở của Hà Cảnh Quân hóa ra là một biệt thự có vị trí tốt ở thành phố Cần An, tên Hà Cảnh Quân này cũng có tiền ghê nha.
May là Hà Cảnh Quân đã nói trước với bảo vệ ở cửa, cô đi vào chỉ cần báo tên là được.
Đan Diễn Vy sớm đã đứng ở cửa đợi bọn họ, bên cạnh là là Hà Cảnh Quân rất tự nhiên đi theo, hai người đứng cạnh nhau giống như là một cặp vợ chồng đang đứng đợi con về nhà.
Nếu như Vy Vy có thể tiếp nhận tâm ý của Hà Cảnh Quân thì hình như cũng không có gì không tốt.
"Du Du, hai người đi đâu vậy, sao trễ như vậy mới trở về." Đan Diễn Vy còn nghỉ hai người đi mất tiêu rồi, may là Tư Tư cuối cùng cũng nhận điện thoại: "Mẹ ơi, bọn con đi thành phố sách để đọc sách đến quên luôn cả thời gian." Du Du nghe lời Vu Tư Tư nói theo kịch bản, ngoan ngoãn nắm tay Vy Vy trả lời.
Đan Diễn Vy thăm dò nhìn Vu Tư Tư, rất nghi ngờ hai người bọn họ có phải thực sự là đi đọc sách không, dựa theo tính cách của người bạn tốt này không thể nào mà kiên nhẫn ngồi một chỗ đọc sách mới đúng.
"Vy Vy, cậu nhìn tớ như vậy là sao, nói như thế nào thì tớ cũng là người có văn hóa, còn không thể đọc sách để bồi dưỡng tinh thần ư." Vu Tư Tư cảm thấy nhân cách của mình đã bị sỉ nhục, lẽ nào nhìn cô không giống như là một người có nội hàm sao?
Vu Tư Tư bị đánh bại bởi ánh mắt hung dữ của Đan Diễn Vy, giơ giơ tay nhận thua: "Được rồi được rồi, tớ làm sao thích đọc sách như vậy, nhưng mà chúng tớ thực sự ở thư viện."
Vừa nói vừa thuận tiện lấy từ trong ba lô ra mấy quyển sách đếm số vừa mua về tạm.
Đan Diễn Vy lúc này mới tạm tin tưởng, bỗng nhiên ngưởi thấy một mùi vị, mặc dù rất nhẹ nhưng mùi này rất rõ ràng, chỉ trong một chốc cô liền biết đây là cái gì: "Các cậu đi ăn KFC?"
"Không,...." Vu Tư Tư vừa định nói không có, Du Du liền lấy một cái túi trong ba lô ra, thành thành thật thật nói: "Đúng ạ, dì ăn không hết nên đóng gói mang về."
Cái thằng nhóc này....Vu Tư Tư đối với ánh mắt hoài nghi của Đan Diễn Vy bất chấp khó khăn mà gật đầu, cái gông này cô phải chịu rồi.
"Đúng, tớ đói rồi, nên mua một chút thức ăn, lẽ nào không được à?"