Lục Nhĩ sau khi nghe câu nói của Lục Trình Thiên ánh mắt trợn tròn càng như muốn nứt ra, trong mắt là ngọn lửa giận, hận không thể thiêu chết Lục Trình Thiên: “Lục Trình Thiên, mày tính kế tao, tin tưc này đều là mày thả ra, đúng hay không?”
Lục Trình Thiên cong khóe miệng, coi như chấp nhận.
"Lục Nhĩ mày cũng không có ngốc như vậy nha." Trương Tinh Nhiên hai tay khoanh ngực, bộ dáng cà lơ phất phơ như muốn ăn đòn.
Hàm răng Lục Nhĩ nghiến chặt, tối nay đã phát động toàn bộ thế lực của hắn, lần này bị Lục Trình Thiên bắt toàn bộ, hắn sao có thể cam tâm thất bại như vậy.
"Lục Trình Thiên, một luật sư như cậu cũng không thể nhận được nhiều hàng trắng như vậy, nếu bên ngoài biết được tin tức này, cậu đừng nghĩ có chỗ đứng ở thành phố Cần An này, chi bằng chúng ta mỗi người lùi một bước, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Trương Tinh Nhiên vui vẻ, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn nói: “Lục Nhĩ, mày hãy ngồi trong tù dùng đầu óc để suy nghĩ đi, mày cảm thấy tối nay bị bắt mà vẫn còn cơ hội thoát thân hay sao?”
"Mày! ." Lục Nhĩ bị Trương Tinh Nhiên chọc tức, hắn hiện tại chính là bị bắt quả tang, cũng giống hệt tình huống lần trước.
Lập tức thù cũ cùng thù mới xông lên đầu, hắn nhìn bức tường người này, biết tối nay đừng hòng thoát thân, nhưng nếu muốn bắt hắn, cũng phải xem Lục Trình Thiên có bản lĩnh đấy hay không.
Lục Trình Thiên nhạy cảm nắm bắt được sự tàn nhẫn trong mắt hắn, rất nhanh đưa ra quyết định: “Ra tay.”
Cùng lúc, Lục Nhĩ hướng tay về phía đàn em hét lớn: “Giết chúng nó.”
Trong chốc lát tiếng nổ liên tiếp từ bến cảng vang lên, màn đêm đen kịt bị xuyên thủng bởi đạn lạc, ánh sáng tung tóe bên bề mặt đá.
Lục Trình Thiên là người chỉ huy cao nhất, cũng không trốn đằng sau đám đông mà lao về phía trước giống như con báo đêm đi săn mồi, né tránh các loại tập kích, giải quyết mấy tên tiểu lâu la bên cạnh, chạy đuổi theo Lục Nhĩ.
Đôi mắt Lục Trình Thiên cứng rắn mà sắc bén giống như thanh kiếm sắc nhọn nhất trên thế giới, lóe lên ánh sáng lạnh lùng, ngũ quan hoàn mỹ vô cùng lạnh lẽo khiến người khác không dám tới gần.
Cục diện ban đầu vốn đã là áp đảo, lại thêm khí thế chấn động của Lục Trình Thiên, người của Lục Nhĩ liên tục bị đánh bại, rất nhiều người không chống đỡ được mấy lần đã trực tiếp đầu hàng.
Lục Nhĩ nhìn đàn em bị đánh như ong vỡ tổ, không ngừng lùi về phía cửa biển, dường như tất cả bị khống chế, ánh mắt Lục Nhĩ đỏ ngầu, nhìn thấy Lục Trình Thiên đã tới gần nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lục Trình Thiên sớm đã chết trăm nghìn lần.
Không, hắn không thể cứ như vậy, hắn Lục Nhĩ chịu đựng không phải là để thất bại như vậy, hắn nhất định giết chết Lục Trình Thiên để sửa sạch nỗi nhục này.
Phía trước là là mười mấy khẩu súng, phía sau là mặt biển đen nhánh, mặc kệ lựa chọn cái nào cũng là chín phần chết một phần sống, mà rơi vào tay Lục Trình Thiên thì một chút cơ hội cũng không có.
Nếu như lựa chọn... .
Lục Nhĩ cắn răng, lựa chọn đánh cược một lần, hắn đầu tiên là hướng phía Lục Trình Thiên cười ngạo mạn: "Lục Trình Thiên, mày cho rằng thế này có thể bao vây được Lục Nhĩ tao, lần này coi như tao chủ quan, lần sau tao nhất định giết mày để báo thù.”
"Không xong." Lục Trình Thiên đoán ngay ra ý đồ của Lục Nhĩ, trực tiếp rút súng bắt vào đùi Lục Nhĩ.
‘Bang’ một tiếng súng nổ ra, Lục Nhĩ không nghĩ một luật sư như Lục Trình Thiên lại có thể bắn súng chuẩn như vậy, một súng này bắn xuyên qua đùi hắn, chỉ là tình hình trước mắt hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Lục Nhĩ chịu đựng sự đau đớn từ bắp đùi truyền đến, quay người cắn răng hít sâu một hơi, nhảy xuống biển…
Trương Tinh Nhiên mang người chạy tới, chỉ thấy mặt biển tối đen như mực, ngay cả một chút bọt nước cũng không có, nhịn không được dậm chân mắng to: "Mẹ nó, tên khốn kiếp kia thật sự là con rùa lặn xuống nước sao?”
"Con rùa ném xuống sẽ chết, rùa đen mới có thể lặn xuống nước." Đường Kỳ Dũng cũng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt biển, thật sự là ngay cả một chút bọt nước cũng không có, Lục Nhĩ này thật là có thể nhịn thở.
Trương Tinh Nhiên vô cùng tức giận, giơ súng bắt xuống biển mười mấy nhát, khó chịu mắng: “Bà mẹ nó, thiếu một chút nữa lại để kẻ cầm đầu chạy mất, Thiên, cậu nên bắn vào trán hắn, như vậy tiệt kiệm rất nhiều việc.”
Lục Trình Thiên lạnh lùng liếc anh một cái, Trương Tinh Nhiên lập tức ngậm miệng.
"Thiên, làm sao bây giờ?" Người đã chạy, cũng không thể cứ như vậy, cấp trên cho mượn nhiều đồ như vậy cũng không phải muốn nhận được kết quả thế này.
Lục Trình Thiên đem súng giao cho người bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng giống như chuyện vừa rồi Lục Nhĩ nhảy xuống biển cũng không thèm để ý, nói: "Chuyện này tôi sẽ giải thích với bọn họ, đưa những người kia về, theo dõi tốt Thẩm gia.”
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Cho người đi tìm kiếm vùng lân cận bến cảnh một chút.”
Lục Nhĩ trên đùi có vết thương, cho dù lặn cũng không đi được bao xa.
"Ừm." Đường Kỳ Dũng gật đầu, Lục Nhĩ hiện tại chính là chó nhà có tang cũng chỉ có thể đến nhờ vả Thẩm gia.
Đường Kỳ Dũng đã chuẩn bị dẫn người đi lùng bắt, Lục Trình Thiên đột nhiên mở miệng nói một câu không giải thích được: "Tối nay không phải cậu còn có việc?”
"Không có." Đường Kỳ Dũng không chút suy nghĩ liền trả lời, nói xong bỗng nhiên lại cảm thấy trong lời này có ý gì khác, ngược lại Trương Tinh Nhiên đang ngây ngốc ở một bên nói: "Mũi đỏ nhỏ, cậu dẫn người đi bắt con rùa kia trước, tôi sẽ quay lại sau.”
"Được, đã biết." Trương Tinh Nhiên là một người gây trở ngại, cũng không có ý kiến, đem những người còn lại chia ra ba người một nhóm nhỏ, chia làm bốn nhóm, tản ra tìm kiếm.
Người vừa đi, Đường Kỳ Dũng mới nói: "Cá nhỏ gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, sẽ không có chuyện gì chứ.”
Anh nói không có chuyện gì khẳng định là có chuyện, nếu là chuyện bình thường thì Cá nhỏ sẽ không tìm anh.
"Cậu trở về đi." Lục Trình Thiên thân hình không động, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía biển vô tận.
Đường Kỳ Dũng cũng không từ chối, hiện tại anh vô cùng nhớ Vu Tư Tư, cũng muốn về sớm một chút, chuyện còn lại giao cho Trương Tinh Nhiên cũng không có vấn đề.
Bến cảng hiện tại chỉ còn một mình Lục Trình Thiên, ánh đén vàng chiếu lên thân hình cao lớn chiếu xuống mặt biển đen nhánh phảng phất một chút cô đơn.
Một đêm bôn ba cuối cùng đã kết thúc, trong lòng Lục Trình Thiên như cảm giác điều gì đó, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số quen thuộc.
Lúc này Đan Diễn Vy đã sớm lên phi cơ, chờ máy bay cất cánh, trong tay vẫn ầm điện thoại ngẩn người, âm thanh nhẹ nhàng từ phía tiếp viên hàng không phát ra từ loa trên đình đầu.
"Các vị hành khách, xin chào, chào mừng các vị được đón lên chuyến bay này, máy bay sắp cất cánh, vui lòng tắt các tín hiệu điện tử và thắt dây an toàn, xin cám ơn.”
Đan Diễn Vy trong lòng thắt chặt, cuối cùng nhấn nút tắt máy.
"Số máy quý khách vừa gọi đã tắt.” Lục Trình Thiên chỉ nhận được câu trả lời tự động đôi mắt trầm xuống, từ từ cất điện thoại đi.