CHƯƠNG 285: CÔ BẨN THỈU ĐẾN MỨC KHIẾN TÔI THẤY BUỒN NÔN
"Cái quái gì vậy?" Vu Tư Tư còn đang mộng du.
Đan Diễn Vy khẽ thở dài một cái, nhắc lại một lần nữa, lần này nói rất rõ ràng: "Tớ vừa mới ở cửa hàng Pizza Hut đụng phải Lục Trình Thiên."
"Cậu cùng Du Du trở về nước?" Vu Tư Tư vẫn chưa kịp phản ứng, chờ cô suy nghĩ một chút mới hiểu được Đan Diễn Vy đang nói cái gì, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: "Ông trời ơi, tên khốn kiếp Lục Trình Thiên này tốc độ cũng quá nhanh đi, cậu đã bị bắt lại rồi?”
Lúc này mới là bao lâu đã bắt được người.
Người đàn ông nào đó nằm bên cạnh đang có dấu hiệu chột dạ, anh ta không nghe được điều gì nha.
Đan Diễn Vy cũng cảm thấy vô cùng sầu não, Tư Tư cũng không biết nơi ở của cô, không có khả năng nói cho Lục Trình Thiên, làm sao anh ta biết cô đang ở nơi này: “Không, suýt chút nữa, may mà Du Du phản ứng nhanh.”
Cô kể chuyện phản ứng của Du Du trong Pizza Hut cho bạn thân, quả nhiên có tiếng cười chói tai từ đầu dây bên kia bay tới, một bên nói, một bên vỗ đùi: “Haha, thật sự là quá thông minh, ôi trời ơi, chiêu này quá lợi hại.”
Vu Tư Tư cũng không dám nói rõ, vì bên cạnh còn có 'Gián điệp', nhưng cứ nghĩ đến sắc mặt khó coi của Lục Trình Thiên, trong lòng cô liền vô cùng sảng khoái.
Ôi, thật sự là chết cười, nếu Lục Trình Thiên biết là bị con trai bảo bối của mình tính kế, không biết sẽ có vẻ mặt gì nha.
Dù sao cũng sẽ không dễ nhìn.
"Ôi, đừng nói nữa, suýt chút là dọa chết tớ rồi, cậu đi ngủ tiếp đi, không nói nữa, tớ đặt thức ăn ở ngoài tới.”
Đan Diễn Vy chỉ muốn hỏi một chút xem Vu Tư Tư có biết chuyện Lục Trình Thiên tới hay không, xem ra Lục Trình Thiên tới cũng chỉ là nhất thời cao hứng, hi vọng đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Vu Tư Tư nhớ tới còn có việc khác: “Vậy được, cậu ăn đi.”
Cô còn muốn tìm người nào đó tính sổ.
Vừa tắt máy, Vu Tư Tư liền đem điện thoại một đặt xuống, hai ngón tay hướng bên hông người nào đó cấu, hung ác vặn hỏi: “Nói, có phải là anh mật báo hay không?”
"Cá nhỏ, gặp ác mộng, đừng sợ." Đường Kỳ Dũng giả vờ không đau, đưa tay ôm cô vào trong ngực, vỗ vỗ lưng trấn an.
"... ." Vốn là đang rất hung dữ, lập tức mềm nhũn.
Cô dường như cũng không nói địa chỉ cho Đường Kỳ Dũng, chắc là anh vô tội, được rồi, tin anh lần này.
Đường Kỳ Dũng may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.
Ở bên kia, Đan Diễn Vy lấy thức ăn tới chăm sóc cho Du Du ăn xong hai người vào phòng chơi cờ ca rô.
Buổi tới, bệnh viện đột nhiên gọi điện thoại tới, nói Đan Diễn Vy đi bệnh viện một chuyến, cô đành phải dặn dò Du Du yên tâm đợi trong nhà, có chuyện gì gọi điện thoại cho cô.
Lúc trở về lốp xe bị hỏng, tài xe lái xe đi vá vẫn chưa quay lại, Đan Diễn Vy chỉ có thể một mình đi một đoạn khá xa ra khỏi căn hộ, đến bên đường đón xe.
Cô nghĩ bệnh viện gọi điện thoại đến muộn như vậy có phải xuất hiện sự cố gì hay không, cũng không để ý tới một chiếc Bentley phiên bản dài đang từ từ đi theo phía sau cô.
Mãi cho đến khi Đan Diễn Vy phát hiện những người đi ngang qua không ngừng nhìn vào vị trí bên cạnh cô, cô mới biết sau lưng mình có một chiếc Bentley phiên bản dài giống một con ốc sên đang đi theo tốc độ của cô, di chuyển chậm chạp.
Phản ứng đầu tiên của Đan Diễn Vy là gặp phải một chiếc xe bị hỏng, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy không có khả năng này, người xấu cũng không thể lái một chiếc xe tốt như vậy và cũng sẽ không ra tay với người bần cùng nghèo khó như cô.
Trong lòng cô đột nhiên nhớ tới một người, sắc mặt Đan Diễn Vy càng lúc càng căng thẳng, cố đè xuống sự lo sợ trong lòng, cúi đầu bước thật nhanh về phía trước, cô tăng tốc thì chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo.
Đi đến phía sau, Đan Diễn Vy cũng nhịn không được nữa, bắt đầu chạy, cô chưa quen cuộc sống ở đây nên cũng không dám chạy hướng vào ngõ nhỏ, chỉ có thể đến những nơi có đông người để tìm chỗ trốn, giống như buổi trưa hôm nay trốn thoát khỏi người đàn ông âm hồn bất tán kia.
Thế nhưng là lần này cô cũng không may mắn như buổi trưa hôm nay, người đàn ông trong xe dường như đã rõ ý định của cô.
Chiếc xe Bentley đỗ ngang trước mặ Đan Diễn Vy, cửa xe vừa mở ra, đôi mắt đen như chim ưng của người đàn ông kia khiến người ta nghẹt thở, khóa cô ở một chỗ, nói: “Thế nào? Không chạy?”
Hơi thở của Đan Diễn Vy cứng lại, hai tay không tự chủ nắm lấy góc áo, lui về phía sau: "Lục Trình Thiên anh vì cái gì nhất định phải đuổi theo tôi không tha."
Lục Trình Thiên khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, anh mắt u ám lạnh lẽo, hình ảnh này rơi vào trong mắt Đan Diễn Vy khiến nhịp tim cô trì hoãn mấy giây.
"Đan Diễn Vy, điều ngu ngốc nhất của cô chính là bỏ trốn.”
"Cái gì?" Cô bỏ trốn lúc nào? Đan Diễn Vy thấy Lục Trình Thiên bước ra khỏi xe, xung quanh cũng không có ai, cô muốn chạy nhưng chân lại nặng như đeo chì, không thể nhấc lên nổi.
Cô cứ đứng như vậy nhìn người đàn ông tiến đên, thân hình anh cao lớn mạnh mẽ bao phủ đỉnh đầu cô, giống như một ngọn núi vô hình đè lên trái tim cô.
"Sợ sao?" Lục Trình Thiên đứng cách Đan Diễn Vy không đến nửa mét, trong mắt trừ lạnh lùng chính là một vùn tăm tối, mặc dù vẻ mặt anh đang rất bình tĩnh.
Đan Diễn Vy thấy từ trong mắt anh đang dần nổi lên cơn bão, cô không dám động vào khu cấm địa nguy hiểm này, cổ họng vô thức nuốt vào, cô đột nhiên khảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được liếm đôi môi khô khốc của mình.
Không có chú ý tới người đàn ông này bởi vì hành động nhỏ xíu của cô mà ánh mắt trở nên chấn động.
"Lục Trình Thiên, tôi biết anh đang tức giận, nhưng chuyện kia tôi cảm thấy không cần tiếp tục nói nữa, dù sao anh cũng không bị thiệt thòi gì không phải sao?”
Đan Diễn Vy nghĩ rằng Lục Trình Thiên vẫn nghĩ chuyện ngày hôm ấy, cô bị bỏ thuốc sau đó ‘ép buộc’ anh, dù sao người đàn ông hẹp hòi này cùng tâm lý muốn trả thù của anh ta mạnh mẽ bảo nhiêu cô cũng không phải là không biết.
Nhưng cũng bởi vì chuyện tình một đêm như vậy mà từ trong nước đuổi ra tới nước ngoài, có phải quá khoa trương rồi không.
Lục Trình Thiên nhìn bộ dạng cẩn thận của Đan Diễn Vy, hận không thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ này, anh không bị người khác giết chết mà là bị cô làm cho tức chết: “Cô cũng biết tôi tức giận?”
"Vâng, vâng, gặp phải chuyện như vậy, tôi xin lỗi.” Đan Diễn Vy bối rối, giả vờ như không hiểu anh đang muốn nói gì.
Lục Trình Thiên bước về phía trước một bước, Đan Diễn Vy sợ hãi lui về sau, thân thể lùi đụng vào một thân cây, cô lo lắng không nói thành lời. Thậm chí cảm giác trái tim mỗi lần nữa máu mới lưu thông trở lại, mãnh liệt đập mấy lần.
Đan Diễn Vy không thể không thừa nhận, tận sâu trong lòng cô rất mong đợi, chờ mong Lục Trình Thiên không buông được cô mà vạn dặm xa xôi chạy tới tìm.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn dạy cho bạn những bài học không bao giờ quên.
Cô thấy người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt cô như thiên thần, nhưng lại giẫm lên tôn nghiêm của cô, trái tim của cô, tàn nhẫn mà nguội lạnh để cho cô hiểu được một điều. Những thứ cô chờ mong buồn cười biết bao.
"Tôi có bệnh thích sạch sẽ, Đan Diễn Vy cô bẩn thỉu đến mức khiến tôi buồn nôn.”