Lục Trịnh Thiên tuy đem người về đây nhưng cũng không có hạn chế tự do cá nhân của cô.
Xét thấy ở nơi này căn bản là không có xe ô tô, Đan Diễn Vy trực tiếp đi ra ga lấy ra một chiếc xe nhỏ, rời đi trong ánh mắt có chút nghi ngờ của hai nhân viên bảo vệ.
Lúc Lục Trịnh Thiên nhận được tin tức, người cũng đã rời khỏi từ lâu
Lục Trịnh Thiên lúc tức giận thật khiến người khác không muốn lại gần.
Bà Lục cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa: “Vy Vy cũng không phải là con chim trong lồng của con, con cũng không nói là không cho nó đi ra ngoài.”
Nghe thế sắc mặt Lục Trịnh Thiên càng tối hơn.
Anh lo lắng cô đi ra ngoài gặp mặt Hà Cảnh Quân, càng lo lắng có người nhân cơ hội này gây bất lợi, nhưng lo lắng nhất , vẫn là cô đi rồi sẽ không quay lại, dù sao bọn họ cũng vừa cãi nhau một trận.
Càng nghĩ về việc đó, trong lòng anh càng không thoải mái, Lục Trịnh Thiên lái xe rời đi trong ánh mắt trêu trọc của bà Lục.
Hà Cảnh Quân đã đặt trước một nhà hàng không tồi, nơi này hai người đến không chỉ một lần, Đan Diễn Vy đi vào, tìm chỗ mà hai người trước đây thường ngồi.
Quả nhiên, Hà Cảnh Quân đã chờ ở nơi đó .
“Anh đã gọi đồ ăn, đều là những món em bình thường thích ăn, em xem xem còn muốn gọi thêm cái gì không?” Hà Cảnh Quân đem thực đơn đưa cho Đan Diễn Vy hỏi.
Hà Cảnh Quân không nói gì, để cho người phục vụ trước tiên mang lên hai cốc nước trái cây.
“Lục Trịnh Thiên đưa em và Du Du rời khỏi bệnh viện sao? Các người hiện tại ở đâu?” Hà Cảnh Quân đi thẳng vào vấn đề.
Đan Diễn Vy nói một địa chỉ, Hà Cảnh Quân vốn đã biết trước, tự nhiên không kinh ngạc, ngược lại còn cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Trước đây anh còn cho rằng mình tốt hơn Lục Trịnh Thiên, ít nhất địa vị gia đình còn hơn một chút, hiện giờ xem ra, anh ta ẩn thân quá kĩ, nơi đó chính là có tiền cũng không chắc chắn có thể ở, Lục Trịnh Thiên chắc không phải là con cháu của một gia đình quyền quý nào đó chứ?”
Đan Diễn Vy vô cùng sửng sốt.
Bỗng dưng hôm nay nhìn thấy bà Lục cho Du Du một miếng ngọc vô cùng giá trị, dựa theo sự hiểu biết của cô thì ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, hiện giờ xem ra, sợ rằng cô có lẽ đã đánh giá thấp.
Như vậy, có thể chứng minh gia đình Lục Trịnh Thiên quả thật có rất nhiều tiền.
Ngón tay Đan Diễn Vy lập tức vô cùng căng thẳng, các khớp xương ngón tay trắng bệch.
Hà Cảnh Quân nhìn sâu trong ánh mắt cô, liền mở miệng: “Vy Vy, em đã suy nghĩ về những gì anh đã nói với em chưa?”
Đan Diễn Vy chần chừ nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: “Em còn chưa suy nghĩ kĩ, em….”
Cô đối với Lục Trịnh Thiên không hề ôm bất kì mơ mộng lớn gì, nhưng con trai cô thì khác, trong lòng cô luôn hy vọng Du Du có thể có được cuộc sống tốt nhất, hi vọng thằng bé có thể giống như những đứa trẻ khác, và Du Du thích Lục Trịnh Thiên, đây là sự thật không thể chối cãi.
Hà Cảnh Quân liền hạ ánh mắt nhìn xuống: “Anh hôm nay trước khi đi gặp em đã gặp vũ Thư, cô ấy nói vừa mới đi gặp em về.”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy liền ngẩng đầu.
Ngón tay Hà Cảnh Quân gõ gõ mặt bàn, đau lòng nhìn Đan Diễn Vy: “Vy Vy, đáng sao? Lục Trịnh Thiên rốt cuộc là loại người gì, anh không nói em cũng hiểu rõ, vì một người đàn ông không yêu mình, em việc gì phải đưa mình vào ngõ cụt?”
“Chỉ là…Anh ấy là ba của Du Du.” Đan Diễn Vy cúi đầu, có chút trốn tránh.
Hà Cảnh Quân lắc đầu: “Cái này cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề, em muốn gì, Du Du cần gì, anh đều có thể cung cấp cho em, vì cái gì cứ phải ở bên cạnh Lục Trịnh Thiên, em có hay không từng nghĩ tới nếu cứ như vậy liệu sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Vũ Thư nói với anh, Lục Trịnh Thiên đã thỏa thuận với cô ấy, chỉ cần Du Du chính thức có tên trên sổ hộ khẩu, cô ấy sẽ cùng với Lục Trịnh Thiên kết hôn. Em dám để Du Du ngày ngày ở cùng Vũ Thư sao? Em tin tưởng Lục Trịnh Thiên có đủ khả năng bảo vệ Du Du khi hai người bọn họ sống chung dưới một mái nhà sao? Hay là nghĩ theo hướng khác, cho dù Vũ Thư không động tay động chân, cho dù Lục Trịnh Thiên đối xử với Du Du không tệ, lúc Vũ Thư có con của hai người bọn họ? Em cảm thấy bọn họ còn có thể dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của Du Du sao? Hay là Du Du ở cùng một nhà với bọn họ liệu có bị bóng đen tâm lí không?”
Mỗi một câu nói của Hà Cảnh Quân, liền khiến sắc mặt Đan Diễn Vy tái nhợt, đến khi anh dừng lại không nói nữa, cả người Đan Diễn Vy đã run rẩy , mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng .
“Cảnh…Cảnh Quân..” Cô nhịn không để chính mình khóc thành tiếng.
Cô không muốn, cô đương nhiên không muốn.
Cô có thể chịu khổ, có thể vì hành vi của chính mình trả giá, nhưng điều này không bao gồm đứa con của cô.
Du Du vô tội!
Thằng bé có thể lớn lên khoẻ mạnh trong thế giới này và có một cuộc sống hoàn hảo.
Hà Cảnh Quân đau lòng ôm chặt cô.
Nếu có thể, anh cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy, chính là anh không thể để Lục Trịnh Thiên lợi dụng cái gọi là quyền nuôi dưỡng để buộc chặt cô bên cạnh để anh ta tùy ý nhục mạ cô, khiến cô không thể thể hiện thái độ của bản thân.
Anh càng không chịu được người phụ nữ anh yêu lại ở bên người đàn ông khác!
Đan Diễn Vy nắm chặt quần áo, ngước đầu nhìn: “Cảnh Quân, anh thật sự có thể giúp em giành được quyền nuôi dưỡng Du Du sao?”
Hà Cảnh Quân không cam đoan, thế nhưng ánh mắt tràn đầy chắc chắn nói: “Vy Vy, anh chỉ có thể cam đoan với em, anh nhất định dốc sức, dựa vào mối quan hệ của anh giúp em giành được quyền nuôi dưỡng Du Du.”
Cơ thể Đan Diễn Vy khẽ run rẩy, trong lòng như đang đánh nhau.
Lục Trịnh Thiên làm luật sư, chưa bao giờ bị đánh bại, chiến tích này làm cho tất cả các luật sư ở thành phố Cẩm An đều phải ngưỡng mộ.
Cô sợ hãi, cô sợ đến lúc đó lại thua hai bàn tay trắng, đến lúc đó, ngay cả cơ hội nhìn Du Du cũng không có.
Hà Cảnh Quân thấy thế, liền trấn an cô: “Vy Vy, không thử thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội thành công, về sau, cho dù thất bại, thì cuối cùng kết quả tệ nhất cũng như anh đã nói, nhưng em còn chưa cố gắng, em không dám sao? Nếu mà thành công, Du Du về sau chính là của em, ai cũng không thể cướp đi.”
“Em…Em phải nên làm như thế nào?” Ánh mắt Đan Diễn Vy buông xuống, đôi mắt đỏ hoe, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Hà Cảnh Quân đau lòng không thôi, nhưng vẫn là kiên định đem Vy Vy kéo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đầy nước: “Vy Vy, em không tin tưởng anh sao?”
Đan Diễn Vy mơ hồ nhìn anh, giống như một khách du lịch tìm không thấy đường, cả thế giới đều trắng xoá một mảnh.
Hà Cảnh Quân cắn răng: “Vy Vy, chúng ta kết hôn đi.”
“Kết….Kết hôn?” Đan Diễn vy hốt hoảng.
Hà Cảnh Quân gật mạnh đầu: “Đúng, kết hôn, chỉ cần chúng ta kết hôn, chúng ta chính là một gia đình, về mặt pháp luật sẽ có cơ hội lớn giành lại Du Du.”
Cở thể Đan Diễn Vy không ngừng run rẩy.
Lời này không phải là lần đầu tiên nhắc tới, nhưng lại là lần đầu tiên khiến cô vô cùng rối rắm.
Cô không muốn để Hà Cảnh Quân chờ đợi, thế nhưng không lẽ cô lại để bi kịch xảy ra đối với Du Du hay sao?