CHƯƠNG 226: SỰ CÁM DỖ CỦA VŨ THƯ
"A Thiên, em tới rồi." Giọng nói của Vũ Thư cũng vô thức có thêm phần quyến rũ.
Lục Trình Thiên cầm một ly rượu trong tay, giọng nói lạnh lùng của anh cũng không vì Vũ Thư đến mà có chút thay đổi nào: “Em vào và khép cửa lại đi."
Đây không phải là cảnh tượng trong dự đoán của cô ta. Trong lòng Vũ Thư có cảm giác mất mát vì thái độ lãnh đạm của Lục Trình Thiên, nhưng nghĩ tới chuyện có thể sắp xảy ra vào đêm nay, hy vọng của cô ta lại dâng lên, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Cô ta đi về phía người đàn ông mà mình luôn mong nhớ, nhưng còn chưa đi tới gần đã ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Trong lòng cô ta càng thêm nghi ngờ. Sao A Thiên lại ở nhà một mình uống rượu giải sầu chứ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Vũ Thư muốn biến mình thành một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nên ân cần hỏi han: “A Thiên, có phải anh có chuyện gì không vui trong công việc không? Dù thế thì anh cũng không nên uống quá nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Không uống rượu thì đêm nay làm sao tiến hành được chứ? Em có muốn uống không, rượu để ở trên quầy bar đấy." Lục Trình Thiên biết mình có phần nóng đầu nên mới gọi người phụ nữ ồn ào này qua.
Nhưng dù sao anh cũng đã gọi rồi nên sẽ không suy nghĩ nữa. Trong lòng anh rất tức giận, còn giận mình nhiều hơn nữa.
Vũ Thư ngẩn người ra, tầm mắt vô thức nhìn về phía một ly rượu mạnh đã rót sẵn để ở chỗ quầy bar. Trước đó cô ta còn khuyên A Thiên đừng uống rượu, bây giờ lại cầm ly lên uống, vậy chẳng phải là tát vào mặt mình sao? Nhưng A Thiên cũng đã nói, buổi tối uống rượu mới tiện tiến hành.
Cô ta do dự không được mấy giây đã đi về phía ly rượu kia, ngoài miệng còn cố làm ra vẻ nói: “A Thiên, nếu anh không vui, em uống với anh một chút cũng không sao."
Ha ha, không vui à? Anh sao có thể chỉ không vui chứ? Anh đang tức tới mức tim gan phèo phối đều sắp nổ tung rồi đây này. Chỉ cần Lục Trình Thiên nghĩ đến chuyện Đan Diễn Vy theo Hà Cảnh Quân rời đi, bọn họ có thể ở cùng với nhau là cơn giận này dường như sắp phá tung lồng ngực xông ra, tùy ý phá hỏng tất cả.
Không, người phụ nữ thay đổi thất thường kia không đáng để anh làm thế.
Lục Trình Thiên ngẩng đầu rót hơn nửa ly rượu mạnh vào trong miệng, nồng độ cồn cao giống như một ngọn đuốc trực tiếp đốt cháy từ cổ họng tới trong dạ dày của anh, hơi nóng ép thẳng xuống ngực.
Vũ Thư nhìn thấy dáng vẻ Lục Trình Thiên phóng khoáng như thế thì cũng cầm ly rượu nhấp một hớp nhỏ, rượu mạnh vừa vào trong miệng đã thiêu đốt làm gương mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng phải nhăn nhó.
Ôi, A Thiên rốt cuộc uống rượu gì mà mạnh thế này?
Cô ta vốn không muốn uống, nhưng nghĩ đến uống rượu còn có thể tăng thêm lòng can đảm, cũng có thể tăng kích thích, cô ta vừa lắc đầu vừa giậm chân, nhắm mắt mở to miệng uống.
Cô ta chỉ cảm thấy một hơi nóng xông thẳng lên đầu, trên mặt nóng bừng giống như bị lửa đốt, đôi mắt long lanh ánh nước đầy quyến rũ, bước chân hơi lảo đảo chậm rãi tới gần người đàn ông mà cô ta đã yêu từ rất lâu.
"A Thiên, anh làm sao vậy? Có phải ai đó chọc giận làm anh không vui không? Anh có thể nói cho em biết không?"
Người phụ nữ chủ động dính lại gần nhưng anh vẫn thờ ơ, thậm chí còn có phần không tập trung.
Bốn năm trước, anh ta không có cảm giác gì với Vũ Thư, bây giờ lại càng không có...
Lục Trình Thiên không nhịn được nhíu mày. Tại sao anh lại nhớ tới người phụ nữ kia? Anh dường như muốn vứt bỏ sự rối loạn trong lòng, đôi môi cố ý cong lên đầy quyến rũ, giọng trầm xuống thản nhiên nói: “Em thật sự muốn biết tại sao anh lại không vui à?"
Vũ Thư không biết trong lòng Lục Trình Thiên còn nhớ tới Đan Diễn Vy, thấy anh không từ chối mình thì trên mặt không khỏi vui mừng, lập tức ghé sát lại gần hơn nữa.
Cô ta nói với giọng nũng nịu kèm theo chút ai oán: “Đương nhiên rồi A Thiên, em quan tâm anh thế nào, lẽ nào trong lòng anh còn không biết sao? Hay là anh muốn em moi tim ra cho anh xem thì anh mới chịu tin chứ?"
Lục Trình Thiên nghiêng đầu nhìn cô ta, sự ngưỡng mộ và tình yêu trong mắt người phụ nữ này rõ ràng và dễ hiểu như thế. Đúng vậy, cho dù người phụ nữ này đã đi ra nước ngoài bốn năm nhưng vẫn yêu anh. Bọn họ xa nhau cũng là vì ba mẹ của cô ta, trên thực tế không mấy liên quan đến cô ta.
Một người phụ nữ yêu duy nhất một mình mình như vậy, một người phụ nữ có gia thế, diện mạo, khí chất đều không thể xoi mói, vì sao trái tim anh lại không dao động chứ?
Dù sao cũng tốt hơn một con mèo hoang nhỏ nuôi mãi không quen, quăng móng liền quên ngay.
"Em vì anh mà chuyện gì cũng chịu làm à?"
Vũ Thư cảm giác cả người mình như sắp bị hút vào trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Lục Trình Thiên, nghe được giọng nói khàn khàn của anh, cơ thể cũng mềm nhũn ra như muốn ngã, trên gương mặt xinh xắn lộ ra một nụ cười đầy quyến rũ, gật đầu nói: “A Thiên, em bằng lòng."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên lóe lên chút sắc bén: “Cởi váy ra."
"Hả?" Vũ Thư không ngờ Lục Trình Thiên lại nói trắng ra như vậy, trái tim cô ta đập loạn. Một giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy vẻ mặt A Thiên có phần không kiên nhẫn thì vội vàng lùi lại mấy bước, vẻ mặt thẹn thùng bắt đầu cởi chiếc váy trên người ra.
May là cô ta đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ cần bên kéo nhẹ cái túi áo bên thắt lưng là dáng người hoàn mỹ của cô ta được lộ ra gần hết.
Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể này của cô ta cũng sẽ kích động, nhưng ở trong mắt của Lục Trình Thiên lại chẳng khác gì một manocanh, cơ thể không hề có phản ứng nào, thậm chí còn có phần chán ghét, sâu trong lòng anh chỉ cảm thấy nhiều nhất là phiền não.
Vì sao khi anh đối mặt với Đan Diễn Vy lúc nào cũng muốn mà không đủ, nhưng đổi lại thành những người phụ nữ khác, anh lại không hề có chút phản ứng nào chứ?
"A Thiên...."
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên vẫn không nói gì thì giọng nói yếu ớt giống như con nai nhỏ, bước đi uyển chuyển về phía Lục Trình Thiên.
Có người nói vẻ đẹp mơ hồ mới là cám dỗ lấy mạng của người đàn ông nhất.
Chuyện đến một bước cuối cùng này, Vũ Thư đã không để ý tới sự xấu hổ nữa, cô ta giơ tay ra kéo tay Lục Trình Thiên...
"A Thiên, anh cảm nhận thử đi, trái tim em đang đập vì anh đấy."