CHƯƠNG 276: NÓI, CÔ ẤY ĐANG Ở ĐÂU
Lúc Lục Trình Thiên biết Đan Diễn Vy biến mất đã là đêm hôm sau.
Anh viết xong báo cáo gửi đi, xử lý xong hết mọi chuyện cần làm, cảm thấy cô gái ngu ngốc kia chắc đã suy nghĩ kỹ càng.
Kết quả bất kể anh có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi chăng nữa thì điện thoại di động của cô vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.
Lúc đầu Lục Trình Thiên chỉ nghĩ Đan Diễn Vy đang muốn trốn tránh nên cũng không để tâm lắm, tận đến khi anh biết Hà Cảnh Quân cũng biến mất, sắc mặt của anh mới trở nên âm trầm xuống.
Đáng chết, không phải người phụ nữ kia và Hà Cảnh Quân bỏ trốn chứ...
Nghĩ tới đây đáy lòng của anh nổi lên một ngọn lửa, trong mắt đều là sát khí, hai tay với khớp xương rõ ràng bóp vào nhau kêu 'răng rắc', giống như đang nhẫn nhịn cảm xúc cực lớn nào đó.
Trong lòng âm thầm nói, Đan Diễn Vy tốt nhất em đừng làm ra chuyện gì ngu xuẩn nếu không hậu quả em sẽ không thể nào gánh chịu nổi đâu.
Lục Trình Thiên vận dụng tất cả các mối quan hệ, bất kể là máy bay hay tàu hỏa, xe khách hay xe buýt, anh đều cho người đi kiểm tra hết một lượt, tất cả camera giám sát cũng đều kiểm tra một lần nhưng vẫn không nhìn thấy cái bóng người của Đan Diễn Vy đâu, cũng không thấy có tên của bọn họ.
Giống như quỷ đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
Lục Trình Thiên cười lạnh, căn bản trên đời này cũng không có chuyện bốc hơi khỏi nhân gian này, cho dù là ai chỉ cần là con người cũng sẽ có dấu vết lưu lại, có thể chắc chắn trong chuyện này có mấy phần là công lao của Hà Cảnh Quân.
'Ầm' một tiếng, cửa một gian nhà trọ cao cấp bị người ta mạnh mẽ đá văng ra, người bên trong trực tiếp bị dọa kêu ầm lên: "Mẹ nó, tên khốn nào dám phá cửa, có phải muốn chết rồi không, chết... ."
Vu Tư Tư đem cái kia chữ chết kia nuốt trở vào, mẹ ơi, nếu không phải chắc chắn hôm nay không phải ngày mười lăm tháng bảy, cô đã cho là mình nhìn thấy Diêm La Vương.
Cô nơm nớp lo sợ nhích lại gần người đàn ông ở gần đó, Lục Trình Thiên đằng đằng sát khí đi tới, chắc chắn không phải là tìm đến cô rồi, dù sao hai người bọn họ gần đây cũng không có chuyện gì cần gặp nhau.
"Thiên?" Đường Kỳ Dũng cũng cho rằng Lục Trình Thiên tới tìm anh ta, đang định hỏi thăm.
Lục Trình Thiên trực tiếp lướt qua anh ta đứng ở trước mặt Vu Tư Tư, cặp mắt kia âm u như đầm sâu thỉnh thoảng hiện ra khí lạnh, toàn thân trên dưới tản ra một cỗ lãnh ý: "Nói, cô ấy đang ở đâu."
"Lục Trình Thiên, tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Ánh mắt Vu Tư Tư chớp lên, giọng nói rõ ràng đang chột dạ, nhưng càng nghĩ trong lòng càng có niềm tin, nếu Lục Trình Thiên không tổn thương Vy Vy, sao Vy Vy lại đi như thế.
Tất cả nguyên nhân đều từ Lục Trình Thiên mà ra, đúng, cô không có gì phải chột dạ, không cần sợ anh ta.
Nhưng khi Lục Trình Thiên trừng mắt lên nhìn cô, trái tim nhỏ bé kia của Vu Tư Tư không tự chủ run lên, con mẹ nó, tên khốn này định ăn thịt người à.
Từ lúc nào mà Lục Trình Thiên lại trở nên khủng bố như vậy hả? Bình thường anh cũng rất lạnh lùng thỉnh thoảng giả vờ coi như là 'Bình dị gần gũi', bây giờ mới là biểu hiện chân chính nổi giận của anh sao.
"Vu Tư Tư, đừng để tôi phải hỏi lần thứ hai, cô ấy, tại, đang, ở, đâu."Nhẫn nại của Lục Trình Thiên đã sắp đến giới hạn.
Vu Tư Tư nắm lấy áo Đường Kỳ Dũng không để cho mình yếu thế ở trước mặt Lục Trình Thiên, thế nhưng sự tức giận của Lục Trình Thiên quá mức cường đại, cô không muốn để ý đều cũng rất khó.
Đường Kỳ Dũng vẫn là đau lòng người phụ nữ của mình nên kéo Tư Tư về phía sau chắn ở trước mặt: "Thiên, đã xảy ra chuyện gì, có gì thì từ từ nói."
Có Đường Kỳ Dũng mở miệng, Vu Tư Tư lập tức cáo mượn oai hùm ghé vào bờ vai của anh ta nói: "Lục Trình Thiên tôi nói cho anh biết, tôi không có cái nghĩa vụ phải nói cho anh, với lại anh và Vy Vy cũng đã sớm một đao cắt đứt rồi, cô ấy đi cũng là do anh ép đi."
Lục Trình Thiên trừng mắt một cái, Vu Tư Tư lại chột dạ rụt đầu về.
Đường Kỳ Dũng đại khái cũng đã hiểu họ nội dung cuộc tranh cãi giữa bọn họ, không thấy Vy Vy cho nên Thiên tới đây bắt người, nếu đổi lại là anh ta có lẽ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu nên có phần thông cảm với Lục Trình Thiên.
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang không biết sợ hãi bất đắc dĩ nói: " Cá nhỏ ngoan, Vy Vy đang ở đâu, có phải đi ra ngoài du lịch giải sầu hay không."
Ánh mắt của Lục Trình Thiên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Tư Tư, giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
"Tôi không biết, không nên hỏi tôi, Lục Trình Thiên trong lòng anh chắc là hiểu rõ nhất, Vy Vy cô ấy đã muốn đi từ lâu." Cô đã đồng ý với Vy Vy sẽ không nói ra, vả lại vì để phòng chính cô lỡ miệng nói lộ ra thông tin, cô trực tiếp bảo Vy Vy không được nói cho mình biết, sau khi bọn họ ra nước ngoài sẽ ở đâu.
Đường Kỳ Dũng nhìn sắc mặt bạn tốt càng ngày càng khó coi lo lắng Vu Tư Tư sẽ phải chịu thiệt thòi, chỉ có thể khuyên nhủ nói: "Em gọi điện thoại cho Vy Vy hỏi thăm một chút, như thế cũng sẽ không làm người khác phải lo lắng."
"Tôi không biết, không biết, không nên hỏi tôi." Vu Tư Tư bị hỏi nhiều quá nên có phần tức giận, cô quay đầu dùng sức đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon.
Lục Trình Thiên bước đôi chân dài trực tiếp vượt qua Đường Kỳ Dũng, một tay túm lấy người từ trên ghế salon kéo tới gần mình, đôi mắt kia hiện ra ánh sáng lạnh lẽo không mang theo một tia trò đùa, xuyên thẳng qua lớp phòng ngự của cô: "Vu Tư Tư, đừng tưởng rằng cô là bạn của cô ấy thì tôi sẽ không động tới cô."
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, có nói hay không."
Vu Tư Tư hơi tức giận, cô cũng không phải là một cô gái yếu đuối, đưa tay kéo một cái đem mình thoát ra từ trong tay Lục Trình Thiên, ngữ khí sắc bén nói: "Lục Trình Thiên, tôi nói thật cho anh biết, tôi không biết Vy Vy đi đâu, nhưng tôi biết cô ấy vì quá đau lòng nên mới rời đi."
Lục Trình Thiên cười lạnh, môi mỏng mím chặt thành một đường: "Cô ấy đau lòng mới rời đi, hay là bỏ trốn cùng tên đàn ông kia."
"Lục Trình Thiên anh không nên quá đáng, tôi không nên mềm lòng đi nói tốt giúp anh." Vu Tư Tư đã tức tới mức sắp nổ tung, rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ tại sao Vy Vy lại muốn rời đi, từ đầu đến cuối Lục Trình Thiên chính là tên khốn, tên điên không thể nói lý.
Đường Kỳ Dũng thấy bầu không khí bế tắc sắp không thể điều hòa được nữa nên vội vàng lên tiếng hoà giải: "Tư Tư, không phải hôm qua em gọi điện thoại cho anh nhiều như vậy là bởi vì Vy Vy muốn đi đấy chứ?"
Vu Tư Tư không lên tiếng, nhưng vẫn gật đầu một cái thật mạnh.
"Vậy em có biết cô ấy bắt xe đi nơi nào không." Đường Kỳ Dũng cho là Đan Diễn Vy đi cũng chỉ là ngồi tàu hỏa hoặc là xe khách rời khỏi thành phố Cẩm An giải sầu một chút thôi.
Vu Tư Tư đang tức giận trong lòng nên khẩu khí cũng không khá hơn chút nào, đầu tiên là trừng mắt nhìn Lục Trình Thiên, thở phì phò nói: "Cái gì mà ngồi xe, người ta là đi máy bay, đời này cũng không trở lại nữa."
Bây giờ mới quan tâm à, trước kia đã làm những chuyện gì chứ, đem trái tim người ta làm tổn thương bao nhiêu bây giờ mới nhớ tới muốn tìm lại, có phải đã quá muộn hay không.
Lục Trình Thiên nghe thấy Đan Diễn Vy đời này cũng không trở lại đáy mắt bỗng nhiên chấn động, hai tay không tự chủ xiết chặt lại, một cỗ khủng hoảng chưa từng có từ đáy lòng dâng lên.
Không, cô ấy không thể nào cứ đi như thế, không được anh cho phép, cô ấy không được rời khỏi nơi này.
"Vu Tư Tư, nếu để tôi phát hiện ra cô đang nói láo." Lục Trình Thiên vừa nói ánh mắt lạnh như băng lại nhìn thoáng qua Đường Kỳ Dũng, lạnh lùng nói: "Cho dù là ai nói giúp cho cô cũng vô dụng."
Nói xong, cũng quay đầu lại cứ thế rời đi.
Vu Tư Tư sửng sốt mấy giây mới đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Trình Thiên, cô tức giận đến mức dậm châm tại chỗ nhìn ra phía cửa chửi ầm lên: "Lục Trình Thiên anh chính là một tên điên, đáng đời anh, anh... ."