CHƯƠNG 232: VIRUS PHÁT TÁN
Trương Chính Quang một đêm sảng khoái.
Nhưng ngày hôm sau liền chơi xảy ra chuyện.
Anh ta còn chưa kịp tỉnh ngủ thì ngoài cửa đã vô cùng ồn ào.
"Mẹ nó, sáng sớm đã làm ầm ĩ không cho người khác ngủ, quản lý của Bất Dạ Thành có phải toàn đồ bỏ đi hay không." Trương Chính Quang còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cửa phòng đã bị người khác đá văng ra.
Sau một tiếng hô có một đám người tràn vào, có cảnh sát, có đặc công, còn có thêm số phóng viên, Trương Chính Quang cũng bị bị dọa cho ngẩn người, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, chẳng lẽ Bất Dạ Thành bị tra xét, sao lại không có ai thông báo cho anh ta.
"Các người làm cái gì vậy, không biết tôi là ai sao, còn dám lung tung xông vào! ."
Không ai thèm để ý tới anh ta, ở giữa bỗng nhiên tách ra một con đường, một thân ảnh trung niên bước chân lo lắng đi đến, nhìn thấy cô gái trần trụi nằm trên giường cùng với vài chấm đỏ tươi, đôi mắt cũng đỏ lên.
Ông ta cắn răng nghiêm nghị nói: "Trước tiên đem tất cả những người không có phận sự đều đuổi ra ngoài cho tôi, đem người bị tình nghi bắt lại, mang về cục."
"Vâng, Cục trưởng." Mấy cảnh sát nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng cảm thấy trong lòng tức giận không thôi.
Tất cả đám phóng viên ở đó đều bị mời ra ngoài, nhưng vẫn có một vài phóng viên nhanh nhẹn đã dùng điện thoại di động chụp lại được mấy bức ảnh, không được chứng kiến hiện trường tất cả đều tiếc nuối lui ra ngoài.
Trương Chính Quang nghe được hai chữ Cục trưởng trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, khi nhìn thấy ánh mắt của Cục trưởng kia nhìn cô gái trên giường rất khác cho là mình đụng vào phụ nữ của ông ta nên muốn dùng tiền khai thông: "Này ông Cục trưởng gì ơi, các ông cũng không cần phải làm lớn như vậy, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng.
Cục trưởng không để ý đến anh ta, cởi áo khoác của mình che lại thân thể của cô gái, nếu như không bởi vì thân phận đặc biệt, ông ta hận không thể móc súng ra bắn chết người đàn ông ở trước mặt này.
Cô gái tóc cột đuôi ngựa bị hành hạ suốt một đêm nhìn thấy người tới, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, yếu đuối gọi một tiếng: "Ba... ."
Cục trưởng trấn an vỗ vỗ tay của cô gái, không cho cô ta nói tiếp.
Nghe thấy cô gái gọi là ba, sắc mặt Trương Chính Quang hoàn toàn thay đổi, nếu như chỉ là một người phụ nữ còn dễ nói đằng này không giống như vậy, trước tiên anh ta ép mình tỉnh táo lại, Cục trưởng, thành phố Cẩm An có rất nhiều, có khả năng chỉ là một người không có thực quyền mà thôi.
"Chuyện này không liên quan gì tới tôi, là con gái của ông chủ động."
"Mang nó tới bệnh viện kiểm tra, lấy chứng cứ." Cục trưởng nói xong bên cạnh liền bày ra một cái cáng cứu thương đơn giản, nâng cô gái tóc cột đuôi ngựa rời đi trước.
Làm một người cha nhìn thấy con gái của mình bị người ta chà đạp, ánh mắt Lưu Thắng nhìn Trương Chính Quang giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
"Nó vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh chuẩn bị mà ngồi tù mục xương đi."
"Không, ông không thể, ông cho rằng ông là ai chứ, kể cả Cục trưởng Cục công an ở đây cũng không dám nói với tôi như vậy, mà ông có chứng cứ gì!" Trương Chính Quang nghe thấy phải ngồi tù, cả người đều luống cuống, rốt cuộc không trấn định nổi nữa.
Lưu Thắng hừ lạnh, người trong phòng đều là thân tín của ông ta nên cũng không sợ người khác biết: "Đúng là không biết điều, tôi chính là Cục trưởng Cục công an mà anh vừa nhắc tới đó, kể cả anh có nhờ được nhà họ Vũ, tôi cũng sẽ cùng anh đấu đến cùng."
Dường như ông ta cảm thấy Trương Chính Quang còn chưa đủ hoảng sợ, lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, anh cũng đừng vọng tưởng Vũ Thiên Dương sẽ giúp anh, bây giờ ông ta đang ờ thời khắc mấu chốt, anh cảm thấy ông ta sẽ vì anh mà tự hủy tiền đồ của mình sao?"
Đáp án tất nhiên sẽ là không, Trương Chính Quang bắt đầu nhớ ra ngày hôm qua cô gái tóc đuôi ngựa hình như có muốn nói cái gì, cuối cùng lại bị cho uống một ly rượu, cũng nói không ra lời gì, hiện tại anh ta đã bắt đầu âm thầm hối hận.
Bây giờ hối hận cũng đã không kịp, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định vùng vẫy giãy chết: "Kể cả ông là Cục trưởng cũng không thể làm bừa, ông cũng không có chứng cứ, tôi muốn tìm luật sư, chắc là ông biết Lục Trình Thiên chứ, nó là chồng của em họ tôi đấy."
Nghe thấy tên Lục Trình Thiên dường như Lưu Thắng có hơi kiêng kị, Trương Chính Quang cũng nhìn ra điều này, anh ta không biết danh hào Lục Trình Thiên vậy mà còn có ích hơn so với chú của mình, sớm biết vậy đã trực tiếp nói tên Lục Trình Thiên ra rồi, anh ta nghĩ Lục Trình Thiên này sắp thành chồng của em họ anh ta hẳn là cũng sẽ không sao.
Trên mặt lại bắt đầu đắc chí tìm đường chết: "Sao vậy Cục trưởng Lưu, ông suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù chuyện này coi như tôi cũng có lỗi đi, nhưng chỉ cần ông đưa ra một điều kiện nhà họ Hậu sẽ có thể thỏa mãn ông."
Lúc đầu Lưu Thắng còn hơi do dự, nhưng khi nghe được giọng điệu không Vy Vy hối hận nào của Trương Chính Quang, ánh mắt cũng biến thành rét lạnh, hừ lạnh nói: "Trương Chính Quang anh đừng quên mình họ gì, anh cũng đâu phải người của nhà họ Hậu đâu, hơn nữa tôi tin tưởng là luật sư Lục sẽ không ra tay, cho dù có ra tay tôi cũng có chứng cứ thực sự, anh ta cũng không giúp anh phản cung được đâu."
"Không thể nào, Lục Trình Thiên là em rể của tôi, nó không thể không giúp tôi." Nhìn thấy lãnh ý trong mắt Lưu Thắng, trong lòng Trương Chính Quang Vy Vy không chắc.
Có lẽ Lục Trình Thiên sẽ giúp anh ta chứ.
"Hừ, anh nghĩ thật đơn giản, bất kể như thế nào tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con gái tôi, thêm nữa chứng cứ tôi đều có, chỉ thiếu chứng thực của bệnh viện là đủ." Lưu Thắng không muốn nói nhảm với Trương Chính Quang nữa, ông ta lo lắng nếu nói thêm gì nữa, mình sẽ không nhịn được trực tiếp giết tên cầm thú không bằng súc sinh này.
Khoát tay áo, ra lệnh cho cấp dưới của mình đem Trương Chính Quang đi.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát trực tiếp đem một bộ còng tay lạnh như băng còng tay anh ta lại, Trương Chính Quang sửng sốt một giây sau đó giãy dụa kịch liệt.
"Các anh không thể làm như thế, tôi muốn gặp ông ngoại, tôi muốn gặp cha tôi, gặp dì tôi!"
Hai cảnh sát đang giữ anh ta đứng im tại chỗ, cung kính nói với Lưu Thắng: "Cục trưởng Lưu, có cần lấy thứ gì che lại cho anh ta không?"
Hiện tại Trương Chính Quang vẫn đang trần trùng trục, trên người không có một tấm màn che.
Lưu Thắng không nhẹ không nặng nói một câu: "Anh ta đã không muốn giữ mặt mũi các cậu cần gì phải giữ cho anh ta, quây một cái khăn tắm là được rồi."
Nếu không phải sẽ gây ảnh hưởng không tốt, ông ta càng muốn để tên súc sinh này trần truồng đi ra.
Hai cảnh sát gật đầu, tùy tiện quấn cho Trương Chính Quang vì một chiếc khăn tắm, liền kéo anh ta ra ngoài.
Phóng viên chờ ở phía ngoài hưng phấn giống như là ruồi nhìn thấy phân, nhìn thấy Trương Chính Quang đi ra liền nhào tới, còn có mấy phóng viên cảm thấy hôm nay sẽ là một tin tức lớn liền làm tường thuật trực tiếp ngay tại hiện trường.
Chuyện Trương Chính Quang ở khách sạn cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên, lập tức trở thành tin tức lớn truyền đi nhanh chóng ở thành phố Cẩm An, giống như một trận gió thổi qua, tin tức truyền đi so với virus còn nhanh hơn.
'Tạch tạch tạch' đèn flash không ngừng lóe sáng.
Trương Chính Quang cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là sợ hãi, muốn che mặt lại thế nhưng hai viên cảnh sát giống như là cố ý dùng sức ghìm chặt hai cánh tay anh ta lại, không cho anh ta động đậy, mặt của anh ta hoàn toàn được phơi bày ra.
"Không được, không được phép chụp... ." Cho dù Trương Chính Quang có kêu gào như thế nào cũng không có ai thèm nghe anh ta, trong lúc xô đẩy Trương Chính Quang phản kháng quá kịch liệt, chiếc khăn tắm vốn lỏng lẻo trực tiếp bị rơi xuống đất.
Bây giờ Trương Chính Quang thật sự là không có một thứ che chắn nào, bầy phóng viên càng như ong vỡ tổ, điên cuồng nhào tới không thôi.
Những cảnh tượng này được tường thuật trực tiếp nên người của toàn thành phố đều biết.