Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 240: ĐÂY LÀ MÙI VỊ KHI CÓ BA




Chân mày của Lục Trình Thiên càng chau lại khó coi, trên đời này thật sự có loại đàn ông không bằng cầm thú này, người như vậy căn bản không thích hợp làm cha, càng không có tư cách làm một người chồng có trách nhiệm.

Khó tránh được sự cảm thông đối với người mẹ chưa gặp của Pudding, một người phụ nữ đơn độc nuôi con mình khôn lớn, chồng lại là một người đàn ông trăng hoa, một chút cũng không thể hi vọng gì được.

Nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ấy, không biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thương tiếc: "Khi nào cháu đi."

"Chắc là phải có một món quà chia tay." Du Du đưa ánh mắt thất vọng nhìn ngón chân, trong khoảnh khắc ấy, bé nghĩ rằng tay của ba vươn lên là muốn chạm vào mình.

Quả nhiên là do bé nghĩ nhiều rồi.

Lúc này bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, Lân Hoàng xách KFC mua ở bên ngoài bước vào, nhìn thấy vị luật sư Lục lạnh lùng của bọn họ đang ngồi cùng một chỗ với cậu nhóc, không khí giữa hai người xem ra vô cùng hài hòa, còn có một chút ý vị của cha con hòa hợp.

Lân Hoàng bị suy nghĩ trong lòng mình mình làm cho giật mình, không nên đâu, anh còn đàng hoàng đặt túi lên lên bàn: "Luật sư Lục, thức ăn đã mua xong rồi."

"Ừm, ra ngoài đi." Lúc Lục Trình Thiên đối diện với Lân Hoàng, lập tức lại trở về hình dáng người đàn ông lạnh lùng.

Sự tương phản này đã thật sự khiến cho trong lòng Lân Hoàng muốn rơi nước mắt, nói như thế nào thì lúc bắt đầu mở Sở Sự Vụ, anh chính là người đồng cam cộng khổ với Lục Trình Thiên, tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng.

Thật đau lòng, anh lủi thủi rời khỏi phòng.

Cạch một tiếng, cửa văn phòng đã được người khác đóng lại nhẹ nhàng.

Lúc Lục Trình Thiên nói chuyện với Du Du, âm thanh không tự giác mà trở nên ôn hòa rất nhiều: "Ăn đi."

"Dạ dạ, cảm ơn chú Lục." Du Du nhìn thức ăn đầy bàn, đôi mắt đều phát sáng, oaaaa, tất cả đều là những món mà mẹ cấm ăn, cũng là những mùi vị mà bé đã nhớ rất lâu.

Lục Trình Thiên thấy rất rõ bộ dáng đói bụng của Du Du, nhưng khi ăn uống lại rất đúng mực, lại không hề vì đâu đâu cũng là những món ăn bản thân thích mà ăn ngấu nghiến, xem ra mẹ của đứa bé này dạy dỗ con rất tốt.

Anh an tĩnh xem bộ dáng thỏa mãn của Pudding khi ăn KFC.

Mặc dù Du Du rất muốn ăn nhiều thứ, nhưng nghĩ đến tình trạng thân thể của mình cũng không dám ăn quá độ, nhưng bụng của bé to như vậy ăn có một chút liền no rồi, nhìn những món ngon trên bàn, có món còn chưa được đụng đến.

Bé xoay đầu nhìn người đàn ông thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê, âm thanh mềm mại hỏi: "Chú Lục, chú không ăn một chút sao, cái này rất là ngon á."

"Ừm, chú không ăn." Anh cũng không quá thích loại thức ăn dầu mỡ này, cũng không giống như một người có vẻ thích ăn.

Trong lòng Lục Trình Thiên có chút buồn, hôm nay nhìn thấy cậu bé này đã khiến cho anh nhớ đến người phụ nữ Đan Diễn Vy mấy lần, người rời khỏi là cô, anh tại sao vẫn còn nhớ đến người phụ nữ vô lương tâm đó.

Du Du không biết vấn đề mà Lục Trình Thiên đang nghĩ, có chút đáng tiếc nói: "Như vậy đi, chú Lục có thể gói bỏ vô túi mang về không?"

Mẹ nói lãng phí thức ăn là một hành động đáng xấu hổ, mấy thứ này ăn không hết lại vứt đi sẽ rất lãng phí, còn không bằng để chú mang về.

"Cháu muốn về rồi ư?" Lục Trình Thiên thả lỏng chân mày, nhìn bé hỏi.

Du Du gật đầu đương nhiên: "Đúng ạ, rất trễ rồi, cháu phải trở về nếu không mẹ sẽ lo lắng."

"Ừm, chú đưa cháu trở về." Để bé đến một mình Lục Trình Thiên đã không yên tâm, bây giờ lại càng không thể để bé đi về một mình. Còn có một điểm, trong lòng anh có một nguồn lực thôi thúc mạnh mẽ muốn đến gặp mẹ của Pudding, xem xem đó là người phụ nữ như thế nào.

Có thể chịu đựng một người đàn ông tồi tệ như vậy.

"Không cần không cần, chú Lục, cháu có tiền, cháu có thể gọi xe trở về." Nói đùa à, nếu như thật sự để ba đưa trở về thì tiêu đời luôn.

Du Du một bên từ chối, một bên đem thức ăn trên bàn gom lại một cách đàng hoàng, từng chút từng chút đều bỏ vào túi, bộ dáng rất thành thục, giống như đã làm qua rất nhiều lần.

Cảnh tượng này rơi vào mắt của Lục Trình Thiên có chút mùi vị không nói nên lời, bé chỉ mới năm tuổi, nhưng lại trưởng thành hơn số tuổi bình thường, không chỉ là hiểu chuyện ngoan ngoãn mà cũng rất lễ độ, là hoàn cảnh như thế nào mới nuôi dạy được một đứa trẻ thông minh như vậy.

"Cháu đi một mình không an toàn, chú đưa cháu về." Thuận tiện giúp bé dạy dỗ người cha cặn bã.

Du Du nhanh chóng nắm tay anh lắc đầu, nói một cách đáng thương: "Chú Lục, tự cháu trở về là được rồi, là do cháu lén chạy ra ngoài, nếu như bị mẹ biết được mẹ sẽ không vui đâu."

"Không sao, chú sẽ giải thích với cô ấy." Lục Trình Thiên kiên trì.

"Chú Lục, chú không biết mẹ cháu, bà ấy sẽ nghĩ lung tung, nếu không thì để cháu gọi điện thoại gọi cô đến rước cháu nha." Du Du lo lắng Lục Trình Thiên thật sự muốn đưa bé về, liền nhanh chóng lấy điện thoại ấn nút gọi Vu Tư Tư.

Lục Trình Thiên nghe Vu Tư Tư sẽ đến đón, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Vu Tư Tư cứ năm phút xem thời gian không dưới mười lần, người đã đi gần ba tiếng đồng hồ rồi sao một chút tin tức cũng không, cô đợi đến khi sắp phát điên thì điện thoại của Du Du cuối cùng cũng gọi tới.

Cô ngay cả một chữ chữ Du cũng chưa nói ra khỏi miệng.

Du Du ở bên kia điện thoại còn gấp gáp hơn cả cô, dành trước một bước cố ý nói rất to: "Cô ơi, cháu đang ở chỗ của chú Lục, có thể làm phiền cô đến đón cháu không?"

Vu Tư Tư rất nhanh liền hiểu được Lục Trình Thiên đang ở bên cạnh Du Du, lập tức phản ứng gấp gáp nói: "Sao cháu lại chạy đến chỗ của anh ta rồi, mẹ cháu lo sắp chết rồi, được rồi, cô đến đón cháu ngay đây."

Vy Vy đã gọi vài cuộc điện thoại hỏi bọn họ khi nào trở về, nếu như còn chưa đem người trở về, chắc chắn là Vy Vy sẽ giết người không thấy xác.

"Dạ dạ, cháu biết rồi cô." Du Du đáp ứng, cúp điện thoại, mỉm cười nói với Lục Trình Thiên: "Vậy cháu có thể làm phiền chú Lục đưa cháu đi xuống không?"

Lục Trình Thiên gật đầu, từ sofa đứng dậy giúp bé cầm túi: "Đi thôi."

Du Du ngập ngừng gật đầu: "Dạ."

Ba đang đứng bên cạnh thật là cao, không biết mình khi nào mới cao lớn giống như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, bất giác đã sắp đến lúc phải đi rồi, có thể sau này sẽ không có cơ hội gặp lại.

Đứa nhỏ nói muốn đi nhưng lại đứng ngây người, đôi mắt sáng ấy không biết từ khi nào đã phủ một tầng bi thương, giống như là có chuyện rất đau lòng.

Lục Trình Thiên dừng bước chân, đưa cho bé túi đang cầm trong tay: "Mang về không hả?"

"A, dạ, có thể ạ." Du Du phản ứng có chút chậm chạp, gật đầu nhận lấy túi trong tay của Lục Trình Thiên.

Chờ khi bé nhận lấy túi, thân thể nhỏ nhắn đột nhiên bay lên không trung, lần nữa được người đàn ông cao lớn bên cạnh ôm lên.

Lục Trình Thiên cái gì cũng đều không nói, ôm bé đi ra ngoài.

Đôi mắt đang thất vọng của Du Du liềm trở nên phát sáng không gì sánh bằng, cánh tay nhỏ trắng nõn do dự trong vài giây, nhưng vẫn vươn ra ôm cổ của Lục Trình Thiên, khuôn mặt đỏ ửng như một quả táo chín trên cây, trông rất đáng yêu.

Đây là mùi vị của ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK