CHƯƠNG 156: LỤC TRÌNH THIÊN GIẬN DỮ
Đường Kỳ Dũng chậm rãi đặt cốc xuống rồi nói không chút do dự: "Muốn biết không?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, tất nhiên là muốn biết rồi, ai mà chẳng muốn nghe tin đồn về lão hồ ly chứ?
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của bọn họ, Đường Kỳ Dũng nhe hàm răng trắng rồi chậm rãi nói: "Thôi không nói với mấy người đâu."
"Mẹ kiếp, làm tôi tò mò."
"Đúng rồi đó, anh K, anh đúng là vô vị."
"Mẹ nó, cậu có còn là con người không, làm người ta mất hứng."
Lời nói mà chỉ nói một nửa, chính là muốn lấy mạng người đó? Nhưng quay sang bọn họ lại thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Đường Kỳ Dũng.
Muốn lật bàn lên không cơ chứ, nhưng nghĩ đến tính cách bướng bỉnh của lão hồ ly kia, họ vẫn cố gắng đè xuống sự kích động này.
Lục Trình Thiên cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe thấy câu trả lời của Đan Diễn Vy, cúp điện thoại, lông mày anh nhíu lại, đôi mắt đen lạnh như băng toát ra sát khí, nói một cách lạnh lùng: "Phần còn lại giao cho mấy cậu xử lý."
"Thiên, cậu đi đâu thế?" Ai đó muốn tham gia vào cuộc vui, giả vờ quan tâm hỏi.
Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, anh ta liền rụt cổ trở về chỗ ngồi. Mẹ ơi, ánh nhìn của Thiên thật kinh khủng.
Một lúc sau, những người đó cũng rời đi.
Những người đó nhìn nhau, việc hôm nay quan trọng như thế nào Thiên rõ nhất, còn chưa nói xong đã đuổi bọn họ đi, có phải là không được không?
Trương Tinh Nhiên, người trả lời điện thoại mỉm cười như một con cáo già.
Những người khác nhìn anh vẻ không thể hiểu được liền hỏi: "Cậu có biết gì không, Trương lão nhị,mau nói đi."
Trương Tinh Nhiên không vui: "Dám gọi tôi là lão nhị, còn mong tôi nói, mơ đi."
Những người khác liên tục dò hỏi, đó chính là tin đồn về người đàn ông như một tảng băng trôi đã không tan chảy trong mười nghìn năm đó, nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khích rồi.
Chỉ có Đường Kỳ Dũng là ánh mắt khẽ lướt qua tia sâu xa. Chắc là có chuyện gì xảy ra với Vy Vy rồi, cũng chỉ có chuyện liên quan đến Vy Vy mới khiến trái tim lạnh lùng của Thiên dao động như vậy.
Bọn họ đang ở đấy thảo luận rất náo nhiệt.
Còn Lục Trình Thiên đã đến căn hộ nhỏ của Đan Diễn Vy rồi, anh mở cửa đi vào, thấy hộp giấy trên bàn, nhưng không thấy bóng dáng của người phụ nữ kia đâu.
Nhìn ra xa, phát hiện rèm cửa trong góc bị kéo dài, cẩn thận lắng nghe kỹ thì nghe thấy tiếng nức nở thổn thức bên trong phát ra.
Lục Trình Thiên cảm thấy ngực mình như bị ai cào xé, đau âm ỉ, bước chân anh rất nhẹ nhàng. Anh sợ làm người phụ nữ vốn đang mất hồn bị sốc lần nữa.
Khi anh đến gần, tiếng nức nở cũng dần lớn hơn, trái tim Lục Trình Thiên cũng nhói theo.
Anh kéo tấm rèm ra, nhìn thấy Đan Diễn Vy đang cuộn mình trong góc, những dải băng trắng đỏ rực đến chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy nước mắt, đôi mắt trong veo sợ hãi.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên bắt đầu có sát khí nổi dậy, anh hận không thể mang kẻ đã khiến cô sợ hãi chém nát thành vạn mảnh.
Khi nhìn thấy Đan Diễn Vy, ánh mắt anh sầm lại, anh cúi xuống ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng: "Đan Diễn Vy, anh đến rồi."
Anh đến rồi, vì vậy đừng sợ nữa.
Đan Diễn Vy nghe giọng nói của Lục Trình Thiên, còn tưởng rằng cô đang bị ảo giác. Khi thực sự cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông, cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình nữa, ôm chặt lấy cổ Lục Trình Thiên, bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cô thực sự đã rất sợ hãi, muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng nghĩ rằng người đàn ông đáng sợ đó có thể vẫn đang ở bên ngoài, cô lại không dám ra ngoài nữa.
Cô chỉ có thể trốn trong góc, trốn sau rèm cửa.
"Hu hu hu ... Lục Trình Thiên sao anh đến muộn như vậy, anh có biết em sợ hãi thế nào không?"
Thực ra, Lục Trình Thiên đến vẫn chưa quá muộn. Anh xuất hiện trong vòng 15 phút sau khi cô gọi điện thoại, nhưng cô không thể không trách anh, dường như chỉ có như thế, trong lòng cô mới cảm thấy đỡ hơn phần nào.
Một người ưa sạch sẽ như Lục Trình Thiên mà cũng không ngăn việc Đan Diễn Vy xì mũi và lau nước mắt lên người mình, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn chờ cô bình tĩnh lại.
Sau khi khóc một lúc, Đan Diễn Vy dần bình tĩnh lại, phát hiện bản thân vẫn đang ôm Lục Trình Thiên, mặt cô nóng bừng, nhưng không dám buông ra, vẫn ôm chặt lấy anh.
Thì thầm nói: "Xin… xin lỗi, em… em không cố ý, ực."
Nói đến câu cuối, cô bị nấc cụt. Cô biết Lục Trình Thiên ưa sạch sẽ, nước mắt và nước mũi của cô dính hết lên người của anh, cô không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Lục Trình Thiên không trách cô, quay sang chủ đề chính và hỏi: "Em có nhớ vẻ ngoài của người đó không?"
Đan Diễn Vy biết người mà anh đang nói đến là ai. Nhớ lại làm cả người cô sợ rúm. Lục Trình Thiên dường như nhận thức được nỗi sợ của cô, bình tĩnh vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Đừng sợ."
Đan Diễn Vy gật đầu nói: "Anh ta đội mũ lưỡi trai. Nên em không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng em chú ý thấy, anh ta có một hình xăm bọ cạp dưới cổ tay."
Cô chỉ vô tình liếc qua hình xăm đó thôi.
Lục Trình Thiên ừm một tiếng, sải bước đi đến giữa phòng khách. Vừa rồi anh chỉ chú ý đến cô, còn chưa kịp nhìn rõ thứ đồ trong hộp giấy.
Đan Diễn Vy cảm nhận được hướng đi của Lục Trình Thiên, hai tay vô thức ôm lấy vai rồi vùi đầu vào ngực anh, cơ thể không ngừng run rẩy.
Lục Trình Thiên hơi khựng lại, anh biết Đan Diễn Vy đang sợ hãi, giọng nói trầm khàn của anh hiếm khi âu yếm như vậy: "Để anh bế em về phòng ngủ trước nhé."
Đan Diễn Vy lắc đầu: "Đừng."
Cô thà ở cùng với Lục Trình Thiên còn hơn ở trong phòng một mình.
Hơi ngập ngừng rồi thì thầm thêm một câu: "Em không sợ."
Vì vậy, đừng rời xa cô.
Lục Trình Thiên thấy vẻ kiên định của Đan Diễn Vy nên không nói gì, ôm chặt cô rồi bước về phía trước.
Đan Diễn Vy giống như một con gấu ôm chặt lấy cây lớn để đảm bảo an toàn.
Đối với Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên là cây cổ thụ che được cả bầu trời của cô. Chỉ khi ôm lấy anh, cô mới có cảm giác an toàn.
Lục Trình Thiên lạnh lùng liếc nhìn quả tim đẫm máu trong hộp giấy. Những viên đá lạnh bên trong đã tan hết, máu tanh tỏa ra mùi hôi thối. Chẳng trách người phụ nữ ấy lại sợ hãi như thế này.
Anh bình thản nói: "Đây là tim lợn thôi."
Nghe anh nói trong hộp giấy là tim lợn, Đan Diễn Vy cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thật may đó chỉ là một quả tim lợn.
Nếu là tim của ai đó còn sống, cô nghĩ đến thôi cũng thấy bụng cuộn lên buồn nôn rồi.
Lục Trình Thiên đã hiểu ý của Lục Nhĩ, anh bế Đan Diễn Vy lên, không ở lại thêm, rời khỏi căn hộ của Đan Diễn Vy.
Sau khi đi xuống cầu thang, Lục Trình Thiên đi thẳng vào xe của anh, giơ tay mở cửa xe bên ghế phụ, cúi xuống đặt Đan Diễn Vy vào ghế ngồi.
Đan Diễn Vy đã chịu quá nhiều sợ hãi trong hôm nay. Vừa chạm xuống ghế, cô tưởng Lục Trình Thiên sắp rời khỏi mình, liền bật lên ôm lấy cổ anh.
"Lục Trình Thiên, đừng bỏ lại em."
Lục Trình Thiên nghe thấy giọng nói đáng thương của Đan Diễn Vy, khẽ thở dài rồi trầm giọng nói: "Anh đưa em đến bệnh viện để băng lại vết thương trước.”
Nói về vết thương, lúc này Đan Diễn Vy mới cảm thấy cơn đau truyền đến từ mu bàn tay. Cô không biết vết thương của mình bị nứt từ khi nào rồi.