CHƯƠNG 51: TỚI KHÔNG ĐÚNG LÚC
Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, Đan Diễn Vy cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Vũ Thư, sao hai người lại tới đây vậy? "
"Ái chà, tớ không yên tâm về cậu, cho nên kéo Thiên sang đây thăm cậu. Cậu xem tớ rất tốt với cậu, chỉ là xem ra đã tới không đúng lúc thôi."
Vũ Thư quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh nói có đúng không, Thiên?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vẫn cúi đầu kia, đôi môi mỏng như lưỡi dao lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừ."
Cũng không ai biết trong mắt lóe lên ánh sáng tối tăm kia của anh đại biểu cho điều gì, nhưng tuyệt đối không phải là biểu hiện hài lòng.
"Còn nữa Hà Cảnh Quân, anh nói chuyện cũng thật không khách sáo. Tốt xấu gì thì Vy Vy cũng là bạn gái của tôi. Nếu như anh chọc giận tôi, tôi sẽ bảo Vy Vy không để ý tới anh nữa." Vũ Thư giả vờ mất hứng uy hiếp.
"Được được, xem như tôi sợ cô rồi." Hà Cảnh Quân cũng rất phối hợp giơ tay làm ra vẻ đầu hàng.
"Vũ Thư, hai người tới lâu chưa?" Đan Diễn Vy ngồi thẳng người dậy hỏi. Cô không biết Lục Trình Thiên đứng ở ngoài cửa bao lâu, lại nhìn bao lâu rồi!
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Vũ Thư cho rằng Đan Diễn Vy xấu hổ, trả lời mà chẳng hề để ý: “Cũng không quá lâu, chỉ thấy các cậu ôm nhau thôi."
Bị Vũ Thư nói thẳng ra như thế, trên mặt Đan Diễn Vy vẫn không nhịn được mà đỏ bừng, nhưng không phải vì xấu hổ mà là hơi lúng túng.
"Vy Vy, mặt cậu đỏ rồi kìa!" Vũ Thư giống như sợ người khác không biết, còn nói với vẻ xấu xa.
"Không, Vũ Thư cậu đừng nói linh tinh." Đan Diễn Vy không giải thích còn tốt, vừa giải thích lại càng giống như có chuyện vậy.
Hà Cảnh Quân ở bên cạnh nhắc nhở: “Vũ Thư, cho dù cô là bạn tốt của Vy Vy cũng không thể bắt nạt cô ấy như vậy được. Bây giờ Vy Vy là người có bạn trai rồi."
"Hừ hừ, anh có bạn gái, đừng quên tôi cũng có bạn trai." Vũ Thư không phục nói.
"Thiên, anh nhanh tới nói giúp em đi."
"Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi." Lục Trình Thiên vừa mở miệng thì nhiệt độ trong phòng bệnh lập tức giảm xuống rất nhiều.
Rõ ràng đang là mùa hè, mặt trời chói chang, Đan Diễn Vy cảm giác trái tim mình như phủ kín một lớp sương lạnh.
"Thiên, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo. Nếu vậy Vy Vy, bọn tớ sẽ không làm bóng đèn nữa." Vũ Thư luôn luôn nghe theo lời Lục Trình Thiên nói, hơn nữa cô ấy cũng rất muốn có không gian riêng với Thiên.
"Ừ." Đan Diễn Vy gật đầu và nhìn theo bọn họ rời đi, từ đầu tới cuối cũng không hề liếc nhìn Lục Trình Thiên.
Vũ Thư đang không ngừng nói bên tai Lục Trình Thiên, đột nhiên ngửi thấy một mùi quen thuộc: “Thiên, sao em lại ngửi thấy được mùi cháo hải sâm ở quán Lý Ký nhỉ."
Ngửi mùi nhìn lại, Vũ Thư nhìn thấy trên nóc thùng rác có để một cặp lồng đựng thức ăn nhỏ nhắn tuyệt đẹp, cảm thấy hơi đáng tiếc nói: “Oa, ai mà lãng phí như vậy? Cháo hải sâm ngon thế này cũng không cần."
Đây chính là cháo của quán Lý Ký đã tồn tại cả trăm năm, cháo nấu mỗi ngày với số lượng có hạn, cho dù cô ấy là con gái nhà giàu cũng không có cách nào chống lại món ăn ở quán này. Đáng tiếc ở đấy chỉ bán cháo vào sáng sớm, quá giờ sẽ không còn.
Cho nên cô ấy mới cảm thấy đáng tiếc.
Khi nghe được ba chữ “cháo hải sâm”, ánh mắt người đàn ông càng thêm tối tăm, lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng bị bóng đen che phủ, lạnh lùng nói: “Em thích thì chúng ta đi ăn bây giờ."
"Thiên, anh thật tốt với em. Vậy buổi chiều chúng ta lại cùng đi nhé!" Vũ Thư cảm thấy hài lòng. Cô ấy cho rằng sau đêm qua, Thiên sẽ có chút xa cách với mình, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay anh đã đến tìm mình.
Cô ấy lại càng có lòng tin sẽ giành được Thiên.
Bên trong phòng bệnh, Hà Cảnh Quân nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của Đan Diễn Vy, ân cần hỏi han: “Vy Vy, em có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?"
"Ừ, em hơi mệt, muốn ngủ một lát." Đan Diễn Vy không từ chối, nói theo lời anh.
Hà Cảnh Quân đứng dậy nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ quay lại thăm em."
"Được." Đan Diễn Vy gật đầu trả lời, trong lòng dường như có tâm tự nên không chú ý tới vẻ lo lắng hiện ra trong mắt của Hà Cảnh Quân.
Tất cả mọi người đều đi, trong phòng chỉ còn lại có một mình cô. Đan Diễn Vy nằm yên ở trên giường bệnh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cô còn phải hoàn thành ba điều kiện của Lục Trình Thiên. Trải qua chuyện hôm nay, cô có thể chắc chắn anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bất kể có khó khăn thế nào, cô nhất định phải mau chóng hoàn thành mới được.
...
Từ khi chân Đan Diễn Vy bị thương phải xin nghỉ dài hạn một thời gian, cuộc sống của cô cũng trở nên nhàn rỗi. Lục Trình Thiên chưa từng xuất hiện.
Thỉnh thoảng cô có nghe được cái tên này nhưng vẫn là từ chỗ của Vũ Thư.
Mỗi ngày, Hà Cảnh Quân đều sẽ đúng giờ đi qua đưa cơm cho Đan Diễn Vy, đẩy cô xuống dưới tầng phơi nắng, hít thở không khí trong lành.
Hình thức ở chung của hai người cũng càng lúc càng hài hòa. Đan Diễn Vy muốn nói rõ ràng với Hà Cảnh Quân nhưng mãi không tìm được cơ hội. Mỗi khi cô muốn nói gì đó, Hà Cảnh Quân hình như sớm biết cô sẽ nói gì nên nhanh chóng chuyển đề tài.
Nửa tháng trôi qua, Đan Diễn Vy cảm giác lông trên người mình cũng sắp mọc dài, cuối cùng mới có thể ra viện.
Ngày đó vẫn là Hà Cảnh Quân lái xe tới đón Đan Diễn Vy.
Hai người ngồi trên xe, Hà Cảnh Quân dường như rất tùy ý nói: “Vy Vy, để mừng em ra viện, buổi tối chúng ta cùng ăn một bữa chúc mừng đi."
Chỉ có Hà Cảnh Quân biết khi mình nói ra những lời này đã lo lắng Đan Diễn Vy sẽ từ chối tới mức nào. Bởi vì tối nay anh ta chuẩn bị một bất ngờ lớn cho cô.
"Chúc mừng à? Không cần đâu anh. Nếu muốn chúc mừng thì không bằng để em nấu một bữa cơm, coi như khao anh đã vất vả nửa tháng qua. Anh thấy thế nào?" Đan Diễn Vy suy nghĩ một lát cũng cảm thấy có thể làm được.
Nhưng cô đã làm phiền Cảnh Quân nửa tháng, không thể để anh ta phải tốn kém thêm nữa.
"Vy Vy, em mới ra viện không phải còn mệt sao? Chúng ta ra ngoài ăn cũng vậy thôi. Buổi tối bảy giờ anh sẽ tới đón em nhé? " Hà Cảnh Quân cũng rất muốn ăn cơm do Đan Diễn Vy nấu, chỉ là buổi tối “chúc mừng” này quá quan trọng với anh ta.
Ăn cơm thì vẫn chờ lần sau có cơ hội ở chung một chỗ lại ăn đi.
Đan Diễn Vy nghiêng đầu suy nghĩ. Khi cô ra viện, bác sĩ cũng căn dặn không thể đứng quá lâu, còn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày để thích ứng. Thôi đi, không phải là một bữa cơm thôi sao? Cùng lắm thì cô đãi khách là được.
"Được, nhưng ăn cơm thì em trả tiền, anh không được giành với em đâu đấy."
Hà Cảnh Quân nghe được Đan Diễn Vy đồng ý, khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Ừ."
Anh ta đã sớm chuẩn bị bữa tối xong, tất nhiên cũng sớm trả tiền, chỉ cần Vy Vy đồng ý là tốt rồi.
Hà Cảnh Quân cảm giác mình cũng có chút nóng lòng không chờ được.
Đan Diễn Vy không biết tại sao Hà Cảnh Quân đột nhiên vui vẻ như thế. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có cần phải vui vẻ tới như vậy không? Nhưng cô không có tâm trạng suy nghĩ nhiều. Bởi vì cô xin nghỉ nửa tháng nên tiền thưởng, tiền thành tích, tiền lương đều giảm khiến tim cô cũng bắt đầu đau đấy.
Hơn nữa, số tiền lớn của Lục Trình Thiên còn chưa có cách nào đổi thành tiền mặt, cô vốn đã túng quẫn lại càng phải xiết chặt lưng quần sống qua ngày.
Buổi tối còn phải mời một bữa cơm nữa. Cảnh Quân chăm sóc cô như vậy, cô chắc chắn không thể quá tiết kiệm. Cho dù có tiết kiệm tiền gì cũng không thể tiết kiệm tiền này được. Cô chỉ có thể chờ về sau cố gắng làm việc thôi.
Cô ra viện còn chưa kịp vui sướng chút nào, đã bị tương lai ảm đạm đánh nát rồi.