CHƯƠNG 395: TÊN NHÓC PHẢN BỘI
Hơn nữa, có em trai em gái, không chừng ba mẹ có thể ở bên nhau.
Đan Diễn Vy cảm thấy mình bị phản bội, một thanh kiếm cắm vào trong ngực.
“Du Du, con không muốn mẹ kể chuyện cho con trước khi đi ngủ sao?” Đan Diễn Vy đáng thương hề hề hỏi.
Du Du liếc nhanh về phía Lục Trình Thiên, Lục Trình Thiên chậm rãi nói: “Có y tá chuyên chăm sóc cho Du Du, việc kể truyện trước khi đi ngủ không cần cô quan tâm đâu.”
Du Du gật đầu: “Đúng vậy, mẹ, mẹ phải nghỉ ngơi cho khỏe, Du Du cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân mà.”
Phản bội, phản bội, tên nhóc kia đã quá thuần thục rồi.
Không sợ lo lắng cái gì.
Đan Diễn Vy thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, nhưng nếu cảm thấy không thể ngủ một mình thì nói với mẹ, mẹ qua chỗ con, hoặc con xuống dưới tìm mẹ, đã biết chưa?”
“Được rồi, giống như sinh ly tử biệt không bằng, Đan Diễn Vy cô không biết cô như vậy sẽ gây áp lực cho con sao?” Lục Trình Thiên khoát tay, luôn cảm thấy nếu cho bọn họ cond nói tiếp, anh sẽ thành tên khốn nạn chia cách hai mẹ con bọn họ.
Sắc mặt Đan Diễn Vy lúc đỏ lúc trắng.
Mí mắt của Lục Trình Thiên cũng không nâng, nói: “Trương Hoàng, đưa Du Du lên tầng.”
Trương Hoàng nhuộm một đầu tóc vàng nhìn giống như một tên lưu manh, đáp lại một tiếng, rồi vui vẻ mang theo Du Du lên tầng.
Đây chính là cơ hội tốt để tiếp xúc và thân thiết với thần tượng.
Không ngờ Trương Hoàng cậu không chỉ có có cơ hội làm nhiệm vụ cùng với thần tượng, bây giờ còn bởi vì cứu con anh ấy mà lọt vào mắt thần tượng.
Nghĩ đến ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mấy người cùng khóa, Trương Hoàng liền cảm thấy chắc chắn mình được phần mộ tổ tiên phù hộ.
Hạ quyết tâm phải chăm sóc cho Du Du thật tốt.
Mà Du Du cuối cùng cũng gặp được anh trai cứu mình tối hôm đó, lúc này cũng không để ý đến Đan Diễn Vy, vui vẻ nhảy nhót theo Trương Hoàng lên tầng.
Đan Diễn Vy cảm giác trái tim nứt vỡ.
“Đi thôi, đừng ngồi nữa!” Lục Trình Thiên vẫy mọi người lui, đứng dậy nói với Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy tức giận: “Đi chỗ nào? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Miệng vết thương của tôi nứt ra rồi!” Lục Trình Thiên cau mày.
Đan Diễn Vy: “... Đâu phải là việc liên quan đến tôi?”
“Việc không liên quan đến cô, cũng không liên quan đến Du Du?” Lục Trình Thiên nhướn mày.
Đan Diễn Vy căm giận, không có cách nào, ai bảo vết thương của hắn là vì Du Du mà chịu chứ.
Cô làm mẹ chỉ có thể trả giúp con trai.
Đan Diễn Vy tức giận đi vào phòng ngủ của Lục Trình Thiên.
Một căn phòng ngủ rất rộng với nhà vệ sinh và phòng thay đồ nối liền, trình độ thiết kế xa hoa cũng không thứ mà bình dân như cô có cơ hội tiếp xúc đến.
Có kinh nghiệm từ bệnh viện, Đan Diễn Vy ngựa quen đường cũ, cởi áo của Lục Trình Thiên ra.
Lần này vì phòng ngừa xảy ra tình huống bất ngờ, cô nhanh chóng bôi thuốc xong rồi băng lại, sau đó thuận tay mặc áo lại cho anh, rồi lập tức lui một bước về phía sau.
Toàn bộ động tác giống như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, căn bản không để cho Lục Trình Thiên có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào.
Lục Trình Thiên có chút tiếc nuối chậc lưỡi.
Đan Diễn Vy nói: “Được rồi, đã thay xong rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.”
Nhìn thấy vết thâm đen dưới mắt cô, cũng biết là do không nghỉ ngơi tốt mà tạo thành, Lục Trình Thiên khó có một lần tốt bụng, gật đầu nói: “Đi đi.”
Vừa lúc anh cũng có chuyện phải giải quyết.
Đan Diễn Vy kỳ quái nhìn anh một cái.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm.
Để cô đi đơn giản như vậy, không giống anh ta?
Nhưng có được cơ hội tốt như vậy, sợ anh đổi ý, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Trình Thiên nửa tựa vào giường, xem di động.
Phía bên kia, có lẽ đã nhận được tin tức rồi.
Cũng không biết người mẹ thân ái của anh sẽ lại làm ra hành động nào đây.
Vừa nghĩ đến đây, di động đã rung mạnh.
Nhìn cái tên phía trên, khóe miệng Lục Trình Thiên co rút.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, chính là loại cảm giác này.
Do dự một giây, Lục Trình Thiên mở di động ra nhận cuộc gọi.
“Alo.” Giọng nói lạnh lùng cấm dục vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng nếu là người quen thuộc với anh, vẫn có thể nghe ra sự hỗn loạn khác biệt ở trong đó.
Giọng nói của mẹ Lục rất kích động, giống như bản tấu hòa âm: “Thiên, mẹ nghe nói con mang một cô bé đến ở lại trong biệt thự? Cô bé nào vậy, khi nào thì mang về cho ba mẹ gặp mặt? Người đâu rồi? Làm cái gì...”
“Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy, muốn con trả lời câu nào trước chứ?” Lục Trình Thiên day trán, lúc nhìn thấy Trương Tinh Nhiên lựa chọn nơi này, anh đã biết sẽ có một đoạn như vậy.
Mẹ Lục dừng một chút, dường như cũng nhận ra mình quá phấn khích.
Lập tức nhẹ giọng ho khan, ổn định giáo dưỡng quý bà của mình, nhưng vẫn còn chút kích động nói: “Vậy trước tiên nói cho mẹ biết, có phải con có bạn gái hay không?”
“Phải!”
“Quá tốt rồi, vậy khi nào con mang cô ấy về?” Mẹ Lục cao giọng hét to, khiến cha Lục đang ngồi trên sô pha xem báo phải ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, âm thầm lắc đầu.
Cũng may mẹ Lục không thấy.
Giọng nói Lục Trình Thiên thong thả không dừng lại: “Bây giờ còn chưa được, có chút không tiện.”
“Cái gì không tiện? Có cái gì không tiện? A... Chẳng lẽ con còn chưa theo đuổi được cô bé ấy tới tay?” Mẹ Lục phát sầu.
Không trách bà lại có ý nghĩ như vậy.
Điều kiện của Lục Trình Thiên nhìn bên ngoài dường như khá tốt, hơn nữa nhà họ Lục bọn họ có thế lực, lại là gia tộc lớn, theo lý mà nói Lục Trình Thiên không phải lo chuyện kết hôn.
Nhưng trong mắt của những gia tộc lớn thì phải môn đăng hộ đối, thằng nhóc này lại là một người phản nghịch, không lo làm cậu chủ của mình, con đường suôn sẻ trong nhà trải cho không đi, không nên giận dỗi với ông nội, đi thành phố Cần An làm một luật sư nho nhỏ, lại còn cứng rắn không cần một chút sự giúp đỡ nào của gia đình.
Người như vậy, có thể làm nên việc gì?
Cho nên, những người đó đương nhiên sẽ không muốn gả con gái của mình qua đấy, cho dù thật sự muốn cũng là vì coi trọng quyền thế nhà họ Lục, bà cũng không dám làm chủ cho đứa con cứng đầu kia.
Còn nữa, mấy năm nay đứa con vẫn độc thân, bà còn tưởng anh còn nhớ mối tình đầu lúc học đại học kia, nên bi thương quá độ, mắt thấy anh cũng lớn tuổi rồi, cũng không biết khi nào thì mới có thể vượt qua, nên sao bà có thể không phát sầu đây.
Không ngờ tên nhóc thối này đột nhiên đưa một cô bé vào sống ở trong tòa biệt thự, bà cao hứng đến mức không nhịn nổi nhanh chóng gọi qua hỏi.
Lục Trình Thiên nhíu mày: “Không phải, là chuyện khác.”
Mẹ Lục hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì? Hôn nhân là chuyện lớn, có vấn đề gì thì con nói ra, nhà chúng ta nhiều người, chắc chắn có thể đưa ra một chủ ý tốt cho con, đến lúc đó cho hai đứa ba năm ôm hai đứa, năm năm ôm ba đứa.”
“... Ba năm ôm hai đứa thì chưa được nhưng mẹ có thể ôm một đứa trước.” Lục Trình Thiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói với mẹ Lục.
Đưa di động cách xa mình một khoảng.
Quả nhiên, bên kia truyền đến một tiếng thét dài chói tai, mặc dù khoảng cách xa như thế, vẫn có thể nghe được rất rõ.