CHƯƠNG 125: TÁN GẪU TRÊN MẠNG
Đan Diễn Vy gọi điện thoại cho cô Dương rồi nói lại đề nghị của Lục Trình Thiên cho cô ấy nghe.
Cô Dương không hề đáp lại ngay. Cô ta suy nghĩ rất lâu mới nói, cho cô ấy ít thời gian, tiện thể còn cảm ơn cô một hồi, sau đó hai người mới cúp máy.
Cô đang dùng máy tính tìm kiếm tài liệu trên mạng, bỗng khung chat hiện lên.
Tư Tư: “Khi nào thì Lục Trình Thiên đồng ý phỏng vấn đây? Cấp trên hối tớ muốn chết rồi.”
Đan Diễn Vy nhớ lại đây là tài khoản lần trước La Tố Như đề nghị cô đăng ký, nickname của Tư Tư là Đại Vương Ớt Cay, Cưỡi Ốc Sên Đi Phượt là của La Tố Như. Sau đó bọn họ cũng tiện thể nghĩ cho cô một cái tên rất kêu.
Quả Nhân Có Thai.
Tuy cô thực sự rất không muốn, cũng đã từng phản kháng nhưng vô ích.
Ba người còn tạo một nhóm chat nhỏ tên là Con đường đến nhà trẻ.
Mỗi lần mở máy tính cô đều có thể nhìn thấy Đại Vương Ớt Cay và Cưỡi Ốc Sên Đi Phượt đang ở trong nhóm chat tán gẫu vô cùng sôi nổi đã thế còn là những chuyện không thích hợp với trẻ em.
Đan Diễn Vy đọc xong tin nhắn trên màn hình máy tính thì run lên, sau đó phát hiện mình nghĩ quá nhiều, thế là cô xấu hổ trả lời lại một câu.
“Tớ quên rồi.”
“Cậu đây là muốn chọc tớ tức chết hay sao? Mau đi hỏi, hạn cho cậu thời gian cơm trưa phải hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không tớ sẽ giết cậu, kéo cậu đi phỏng vấn chung”
“Đừng nhanh như vậy được không?”
“Cậu còn ba tiếng.”
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ đóng khung chat, bây giờ nhiều người như vậy, nếu cô đường đột đi vào sẽ không hay lắm. Đều tại nhân viên bán hàng tối qua đấy, nếu không cô đã quên chuyện này rồi.
Cô kéo tất cả ID của đồng nghiệp có tên trong mạng nội bộ trên bàn ra.
Cô chăm chú tìm, đúng là có ID của Lục Trình Thiên. Anh không đặt nickname cho mình, mà chỉ là một dãy số ngay từ lúc ban đầu ID: 780277.
Đan Diễn Vy bây giờ đã là bình mẻ không sợ sứt vòi, cô thêm ID của Lục Trình Thiên, lại gởi thêm tin nhắn của mình. Cô sợ khi Lục Trình Thiên nhìn thấy sẽ kéo thẳng cô vào danh sách đen.
Tin nhắn gởi đi được mười phút nhưng giống như đá chìm đáy biển chẳng thấy động tĩnh gì.
Đan Diễn Vy thất vọng thở dài một hơi, Lục Trình Thiên quả nhiên không tham gia vào mạng nội bộ, có điều không phải La Tố Như đã nói chỉ cần không cài đặt hạn chế người lạ thì bình thường đều sẽ nhìn thấy phần nhắc nhở tin nhắn sao?
Theo tính cách của Lục Trình Thiên chắc hẳn anh sẽ cài đặt, mà chắc cũng sẽ không có ai dám thêm anh đâu nhỉ?
Qua hai tiếng sau, Đan Diễn Vy gần như đã muốn từ bỏ thì bên phải góc màn hình xuất hiện một khung chat nhỏ, nhắc nhở đối phương đã đồng ý kết bạn.
Đan Diễn Vy vui đến nỗi suýt chút nữa nhảy lên, mới vừa đứng lên nửa người đã nhìn thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn nhìn mình, thế là cô ngượng ngùng ngồi xuống.
Sau khi hít thở thật đều, cô mới mở tin nhắn kia ra xem.
ID: 780277 nhắn cho cô một tin.
“Đan Diễn Vy?”
Đan Diễn Vy trả lời ngay.
“Là em, là em.”
“Em đặt cái tên gì thế hả?”
“...”
Đan Diễn Vy không còn lời nào để nói.
“Đổi đi.”
“Không đổi được, là Tư Tư và La Tố Như đặt tên cho em, không liên quan gì tới em. Nickname trên mạng chỉ đổi được một lần.”
Lần này đổi lại là Lục Trình Thiên không nói lời nào .
Qua mười lăm phút sau vẫn không có phản ứng, chẳng lẽ anh giận rồi sao?
Đan Diễn Vy do dự gõ bàn phím mấy lần.
“Lục Trình Thiên anh còn ở đó không? Bọn họ cũng chỉ là đùa giỡn, chỉ để thuận tiện gọi nhau mà thôi. Chẳng lẽ ba người trong nhóm chat lúc nào cũng gọi nhau bằng số hiệu sao?”
Vốn dĩ Lục Trình Thiên đang xử lý một vụ án rất quan trọng, nhìn thấy tài khoản vẫn luôn không sử dụng tới của mình bỗng xuất hiện yêu cầu kết bạn, trên đó còn ghi chú viết là “Tôi là Vy Vy” cộng thêm icon mặt cười.
Không cần nghĩ cũng biết chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch kia mới có thể làm ra chuyện như thế, chỉ có điều lúc thấy nickname trên mạng của cô, vẻ mặt anh trở nên khó chịu.
Anh cũng biết nickname trên mạng không sửa được, thế nên anh không trả lời nữa.
Không ngờ Đan Diễn Vy lại gởi một tin nhắn qua, nói ba người các cô lập nhóm chat riêng.
“Thêm anh vào nhóm chat đi!”
Đầu ngón tay Đan Diễn Vy run lên, suýt chút nữa trượt xuống đất. Lục Trình Thiên muốn vào nhóm chat, anh không phải đang đùa đấy chứ?
Cô cho rằng mình hoa mắt, dụi mắt vài lần phát hiện hàng chữ kia vẫn còn, trong đầu cô lập tức nghĩ tới hai chữ: Tiêu đời.
Cô hấp tấp đi hỏi Tư Tư.
“Muốn Lục Trình Thiên đồng ý, cậu phải trả giá một chút, cậu có đồng ý không?’
Vu Tư Tư trả lời ngay.
“Tớ không thành vấn đề.”
Ngược lại người Lục Trình Thiên muốn là Vy Vy, dù sao cũng không liên quan đến các cô ha ha.
“Được, tớ biết phải làm thế nào rồi.”
Đan Diễn Vy đóng khung chat, sau đó nói với Trình Thiên.
“Em đồng ý, chỉ có điều anh phải đồng ý tham gia cuộc phỏng vấn của Tư Tư.”
“Được, nhưng không cho phép để lộ thân phận của anh.”
Biết rồi.
Không bại lộ là được rồi, không phải có thể kiểm tra được ID sao? Nhưng rất nhanh Đan Diễn Vy phát hiện dãy số ban đầu của Lục Trình Thiên đã được đổi thành tên.
ĐỀU LÀ CỦA TRẪM.
"Ý gì vậy?!" Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm mấy chữ trước mặt, không nhịn được kêu lên kinh ngạc.
Bảy tám con mắt nhìn về phía Đan Diễn Vy, lúc này cô mới phản ứng lại trong lúc vô tình cô đã bật thốt ra.
Cô lúng túng nói với mọi người: "Thật xin lỗi, tôi gặp phải vấn đề không hiểu nên đã làm phiền mọi người rồi."
Còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm, ánh mắt mọi người đều liếc nhìn cô, sau đó lại vùi đầu làm việc.
Đan Diễn Vy run rẩy vịn ghế ngồi xuống, nickname của cô là “Quả Nhân Có Thai” Lục Trình Thiên lại đặt cho mình là “Đều Là Của Trẫm”
Đọc thế nào cũng khiến người ta mặt đỏ tai hồng, chắc chắn là ảo giác, chỉ là ảo giác mà thôi.
Lách cách hai tiếng, trên màn hình chung của nhóm chat hiện ra một tin nhắn Quả Nhân Có Thai đã mời Đều Là Của Trẫm vào nhóm.
Hai người còn lại trong nhóm chat trực tiếp như ong vỡ tổ.
Cưỡi Ốc Sên Đi Phượt: “Gian tình, tôi ngửi được mùi gian tình chua nồng nặc tỏa ra quanh quẩn đâu đây.”
Đại Vương Ớt Cay: “Mẹ nó tên của ai mà thối thế này? Vy Vy à, không phải cậu đã Hà Cảnh Quân vào nhóm đấy chứ? Công ty của anh ấy không phải chung tòa nhà với chúng ta đâu.”
Quả Nhân Có Thai: “Chỉ là một đồng nghiệp.”
Đại Vương Ớt Cay: “Mau thành thực khai báo, có phải là một người đàn ông hoang dã không?’
“Tớ không biết gì cả, các cậu tự hỏi đi?”
Đan Diễn Vy trả lời qua loa, sau đó không nói gì nữa. Nếu bọn họ hỏi ra được thì xem như bọn họ có bãn lĩnh.
Cho dù Vu Tư Tư và La Tố Như oanh tạc, de dọa, dụ dỗ thế nào, cái ID Đều Là Của Trẫm kia giống như chưa từng tồn tại, ngoài việc nhiều thêm một cái tên ra thì hoàn toàn chẳng có thay đổi gì cả.
Đan Diễn Vy đã hoàn thành nhiệm mà Tư Tư đã giao cho, lại còn giải quyết được Lục Trình Thiên, cả người thoải mái bắt đầu ngồi xem vụ án.
Nhưng Vu Tư Tư lại chưa từ bỏ ý định, cô ấy bắt đầu chat riêng với Đan Diễn Vy.
“Vy Vy à, cậu mau khai thật cho tớ biết, ID Đều Là Của Trẫm kia là công hay thụ, là nam hay nữ?”
“Tư Tư à, không phải tớ không muốn nói, nếu cậu có thể hỏi ra được thì cũng tốt. Yên tâm đi, bình thường người đó không online, cậu cứ xem anh ta như người vô hình là được.”
Đan Diễn Vy không cho rằng Lục Trình Thiên đi làm sẽ có thời gian lên mạng nội bộ, phỏng chừng mấy ngày nữa anh sẽ chê phiền phức rồi rời nhóm cũng nên.
Vu Tư Tư hừ hừ một tiếng không nói gì nữa. Ngược lại cô cũng không nghi ngờ người kia là Lục Trình Thiên, bởi vì cô cũng chắc chắn giống như Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên tuyệt đối không phải là người biết lên mạng xã giao.
Để cho an toàn, Đan Diễn Vy vẫn là nhắc nhở cô ấy một câu.
“Nhớ kỹ đừng nên nói những lời không nên nói trong nhóm chat, tớ không muốn để La Tố Như biết.”
“Biết rồi, cậu cho rằng tớ cũng não cá vàng giống cậu sao?”
Đan Diễn Vy gửi đi icon mặt giận.
Vu Tư Tư lại đi tán gẫu cùng La Tố Như.
Nội dung tán gẫu lần này là top 10 nhan sắc của tòa nhà, nghe nói cũng sắp chọn xong rồi, ngày mai sẽ công bố kết quả.
Đan Diễn Vy không nhịn được nhấn vào xem, tên người đứng đầu và đứng thứ hai trên danh sách cô nhìn rất quen mắt.
Người thứ nhất không cần phải nói chính là Lục Trình Thiên, chỉ là không biết ai chụp tấm hình Lục Trình Thiên trong cuộc họp nói năng hùng hồn, trên người còn toả ra khí thế của kẻ bề trên mới có, ánh mắt sâu thẳm đang lướt tới, mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Quả nhiên rất giống.
Người thứ hai là Thẩm Đăng. Anh ta đã cứu cô trong lúc cô chật vật nhất. Cô còn nợ anh ta hai bữa cơm nữa đấy.
Không ngờ anh lại là boss của Tư Tư...
Đây là cái loại duyên phận gì thế?