CHƯƠNG 11: HAY LÀ CHÚNG TA QUEN NHAU ĐI
Sau đó Vũ Thư nói một tiếng với mọi người rồi vội vã đi ra phía sau sân khấu chuẩn bị, một đám bạn học ồn ào nói nếu không phải nhờ đại luật sư Lục ở đây thì bọn họ nào có phúc được nhìn thấy hoa khôi trường Vũ Thư biểu diễn chứ.
Đan Diễn Vy làm bộ không nghe thấy, múi quýt vốn ngọt mà ăn vào đến miệng lại cảm thấy cực kỳ chua.
Sinh nhật của Lục Trình Thiên trùng với lễ Giáng Sinh, vì vậy lúc còn đi học, mỗi lần đến dịp Giáng Sinh, Vũ Thư đều sẽ mượn danh nghĩa là tổ chức tiệc cho bạn học giao lưu, để đặc biệt chúc mừng sinh nhật Lục Trình Thiên.
Khi đó trong mắt Lục Trình Thiên tràn ngập ý cười, cưng chiều Vũ Thư, sau đó dưới sự hò hét của bạn học, hai người hôn nhau đến không thở nổi mới buông ra, Đan Diễn Vy ở trong đám đông nhìn thấy cảnh tượng ấy mà đau xé lòng.
Cho dù cô ở bên cạnh người đàn ông này đã ba năm, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy anh cười dịu dàng, ưa nhìn giống như lúc đó, phần lớn thời gian trong mắt anh chỉ có một loại xa cách, cho dù lúc ân ái anh cũng sẽ giữ lý trí tuyệt đối.
Trong lúc hoảng hốt, Đan Diễn Vy nghe thấy bạn học xung quanh đang hét lên, ra sức huýt sáo.
Cô ngẩng đầu lên thấy Vũ Thư đã rực rỡ chói sáng trên sân khấu. Cô ấy mặc bộ váy đỏ rực như lửa, miệng ngậm cành hoa hồng, khiêu vũ trong tiếng vỗ tay của mọi người, nhiệt tình dâng trào, không biết đã hớp hồn trái tim bao nhiêu đàn ông ?
Đan Diễn Vy nghĩ thầm, Vũ Thư xinh đẹp, mạnh dạn như vậy mới là người thích hợp nhất với Lục Trình Thiên, mới được anh yêu nhỉ?
“Vy Vy?” Tựa hồ thấy sắc mặt Đan Diễn Vy hơi tái nhợt, Hà Cảnh Quân thấp giọng hỏi thăm: “Em không có sao chứ, có cần anh đưa em đến phòng y tế xem thế nào không?”
Đan Diễn Vy lắc đầu, đột nhiên cô hỏi Hà Cảnh Quân: “Hà Cảnh Quân, anh còn thích em không?”
Hà Cảnh Quân hoàn toàn không do dự, cười gật đầu.
“Thích, anh vẫn luôn thích em, có điều chỉ sợ em tìm bạn trai cũng sẽ không ưu tiên nghĩ đến anh trước.”
“Thế sao, vậy chúng ta quen nhau đi.” Đan Diễn Vy nói xong, một tay ôm lấy Hà Cảnh Quân kéo anh ta xuống, đôi môi run rẩy dán lên môi anh ta, trong lòng tựa hồ cũng đang run rẩy.
Lục Trình Thiên ở phía đối diện, nắm chặt cái ly trong tay, sức mạnh hơn chút nữa phỏng chừng có thể bóp vỡ được cái ly, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đan Diễn Vy, cũng không biết đang suy gì.
Lúc này, trên sân khấu Vũ Thư đã nhảy xong, điệu nhảy nóng bỏng được mọi người vỗ tay tán thưởng.
Vũ Thư nắm chặt micro, ánh mắt nhìn sang bên này, sau khi thở hổn hển một hơi cô ấy mới cười nói: “Thật ra hôm nay là mình có mục đích riêng, đó là tỏ tình với người tớ thích...”
Bỗng nhiên cô ấy chỉ tay về phía Lục Trình Thiên, lớn tiếng nói: “Lục Trình Thiên, em thích anh, em yêu anh! Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Em muốn làm bạn gái của anh, sẽ sống thật tốt bên cạnh anh!”
“Wao, màn tỏ tình quá sôi động! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”
Mọi người hoan hô, đều dời ánh mắt nhìn sang bên này, vừa vỗ tay vừa hô hào, chờ đợi xem phản ứng của nam chính.
Vũ Thư cũng đang đợi, vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm lo lắng.
Dưới sự hô hào của mọi người, Lục Trình Thiên chậm rãi đứng lên nhìn Vũ Thư, môi mỏng hơi cong lên, giọng nói không lớn nhưng lại át được tiếng vỗ tay để phần lớn mọi người đều có thể nghe thấy: “Được thôi.”
Vũ Thư ngẩn người, sau đó hét lên, ném micrô đi rồi chạy ào xuống sân khấu, cô ấy giống như cơn gió, nhào vào lòng Lục Trình Thiên, nhón chân mạnh mẽ hôn lên môi anh, tiếng hoan hô xung quanh càng nhiệt liệt hơn.
Đan Diễn Vy dời tầm mắt, không nhìn tới cảnh tượng hết sức chói mắt kia, cô dùng hết sức lực nói với Hà Cảnh Quân: “Em không khỏe, anh có thể đưa em về được không?”
“Được.” Hà Cảnh Quân ôm cô, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi thấy đã rời xa chỗ náo nhiệt kia, Đan Diễn Vy liền bảo Hà Cảnh Quân buông cô ra.
Lúc này là gần sáu rưỡi chiều, sắc trời hơi tối, nhiệt độ lành lạnh, tất cả mọi người đều đang ở sân thể dục chúc mừng, trên con đường nhỏ vắng lặng trong trường chỉ có Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân đi lại.
Hai người đi rất lâu, lúc này Hà Cảnh Quân mới mở miệng phá tan im lặng nói: “Vy Vy, lời em nói khi nãy là thật lòng à?”