Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 225: TRONG MỘT Ý NGHĨ




CHƯƠNG 225: TRONG MỘT Ý NGHĨ

Hà Cảnh Quân thông minh như vậy làm sao có thể không hiểu được ý của Đan Diễn Vy chứ? Cô vẫn đẩy anh ra ngoài, nhưng anh cũng không vội, vừa lúc cuộc sống mà cô thích chính là điều anh muốn.

Quả nhiên là người phụ nữ anh thích, ngay cả sở thích cũng không khác nhau lắm: “Anh cũng thích đi du lịch các nơi, chúng ta có thể cùng đi."

Đan Diễn Vy lúng túng. Cô chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác, không thể tưởng tượng được Hà Cảnh Quân lại nói theo cô, cô chỉ đành phải nói mơ hồ cho qua chuyện: “Về sau có cơ hội thì chúng ta lại cùng đi."

"Ừ." Hà Cảnh Quân mỉm cười gật đầu.

Điều này làm Đan Diễn Vy có chút xấu hổ cúi đầu.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở cổng bệnh viện, Đan Diễn Vy dứt khoát chào Hà Cảnh Quân và cầm theo túi hành lý nhỏ muốn đi vào trong.

Cô vừa xoay người, Hà Cảnh Quân đã không nhịn được gọi cô lại: “Vy Vy, bất kể thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ. Mười giờ ngày mai anh tới đón bọn em."

Anh nói xong liền lái xe rời để, để lại Đan Diễn Vy không biết phải làm sao.

Cẩn Ngôn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn không chịu từ bỏ sao? Đan Diễn Vy nghĩ tới cũng thấy đau đầu, không thể làm gì khác hơn là tạm thời ném đi những tâm tư này, đi tới khu nội trú.

Cô trở lại phòng bệnh thì thấy Du Du đã ngủ rồi, còn có một bóng người quen thuộc dựa sát bên cạnh bé.

Vu Tư Tư nghe được tiếng động thì mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cô ấy thấy Đan Diễn Vy trở về, lại liếc nhìn Du Du đang ngủ say mới rón rén từ trên giường xuống, đi tới bên cạnh cô và thì thào hỏi: “Cậu rồi à? Sao cậu về muộn thế?"

"Ừ, trên đường mình phải dừng lại một chút. Hôm nay đã làm phiền cậu rồi. Tư Tư cậu mệt thì về sớm ngủ đi." Muộn thế này còn bắt bạn tốt phải ở lại, trong lòng Đan Diễn Vy cũng thấy hơi xấu hổ.

Vu Tư Tư tức giận xua tay: “Được rồi, cậu đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, cậu đi xuống uống một cốc cà phê với mình đi. Du Du ngủ ở đây không tỉnh lại ngay đâu."

Đan Diễn Vy vẫn không nhịn được liếc nhìn bé nằm trên giường. Sau khi do dự một lát, cô mới gật đầu đi theo Vu Tư Tư ra ngoài.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, Vu Tư Tư mới dám nói chuyện bình thường: “Cô gái à, sao vẻ mặt của cậu khó coi vậy chứ?"

Trong phòng quá tối, bây giờ đi ở dưới ánh đèn cô mới nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt bạn tốt tái nhợt, đặc biệt là đôi mắt kia như bị nước biển rửa qua, còn hơi ướt, hoặc là cô đã kích động tới phát 'khóc', bằng không thì chính là quá đau lòng.

Không biết có phải Lục Trình Thiên quá mạnh mẽ khi ở trên giường nên cô gái này chịu không nổi bị đã phải bật khóc hay không nữa.

"Có à? Có lẽ tại tối nay gió hơi lớn thôi." Đan Diễn Vy theo bản năng giơ tay sờ lên mặt, cô ngoại trừ thấy hơi lạnh thì hình như không có gì khác thường mà.

"Cậu tự sờ thì chắc chắn không thấy được đâu. Lục Trình Thiên tìm cậu làm gì thế?" Vu Tư Tư nói uống cà phê chính là chai cà phê bán trong tủ tiện lợi, đương nhiên trong túi của cô ấy chắc chắn không có tiền lẻ, người trả tiền chính là Đan Diễn Vy.

Cô ấy vừa hỏi xong thì trong tủ sắt phát ra hai tiếng “bịch bịch”, hai chai cà phê lăn xuống.

Đan Diễn Vy kinh ngạc và buột miệng hỏi: “Sao cậu biết là Lục Trình Thiên tìm tớ?"

Cô nói xong mới phát hiện ra mình không đánh đã khai.

Ánh mắt Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy như nhìn kẻ thiểu năng, nhét một chai cà phê khác vào trong tay cô: “Cái này có gì khó đoán đâu, không phải trên mặt cậu đã viết rõ ràng kẻ phụ tình kia muốn làm gì rồi à?"

Cô ấy phát hiện ra mình học theo cái xấu của Du Du, cũng bắt đầu gọi Lục Trình Thiên là 'kẻ phụ tình', nhưng sau khi đọc vài lần cô ấy lại thấy từ này hình như cũng rất thuận miệng.

Ừ, Lục Trình Thiên còn không phải là kẻ phụ tình, củ cái lớn lăng nhăng sao? Bảo bối hình dung như vậy cũng không sai.

Đan Diễn Vy mở nắp chai ra và uống một ngụm cà phê, hai tay vô thức siết chặt lấy cái chai: “Cũng không có gì. Anh ta chỉ là nói rõ là về sau sẽ sống đàng hoàng với Vũ Thư thôi."

"Fuck, gã đàn ông đê tiện kia lại cặn bã như vậy sao?" Cách gọi Lục Trình Thiên lập tức lại giảm xuống mấy cấp, ở trong miệng Vu Tư Tư trực tiếp biến thành 'gã đàn ông đê tiện'. Cô ấy không ngờ Lục Trình Thiên lại là người đàn ông không có nhân tính như vậy.

Anh còn chạy tới cảnh cáo Vy Vy à? Cô ấy thật sự không biết trong đầu anh suy nghĩ gì nữa.

Đan Diễn Vy không trả lời, chỉ cầm cái chai uống thêm một ngụm. Bỗng nhiên cô cảm giác cà phê vào miệng lại đắng như vậy, đắng tới mức đầu lưỡi cô tê dại, dù thế nào cũng không nếm ra được vị khác.

Vu Tư Tư thấy vẻ mặt Đan Diễn Vy không đúng thì cười ha hả nói: “Thôi quên đi, cậu đừng để ý đến anh ta làm gì. Chỉ cần cơ thể Du Du không có việc gì là tốt rồi."

"Ừ, Tư Tư bây giờ đã muộn rồi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi." Bọn họ đã ra ngoài được một lúc rồi, Du Du lại ở trong phòng một mình nên Đan Diễn Vy bắt đầu có chút lo lắng.

Vu Tư Tư vỗ nhẹ vào vai của Đan Diễn Vy an ủi: “Được rồi, cậu cũng ngủ sớm đi, có chuyện gì đừng giấu, nếu không chính là cậu không xem tớ là bạn đấy."

"Tớ biết rồi, về sau tớ còn có chuyện phải làm phiền cậu mà." Khóe miệng Đan Diễn Vy kéo lên, giả vờ buồn cười nói.

"Vậy còn tạm được. Thế tớ đi trước đây. Phụ nữ lớn tuổi rồi, không thể tùy ý thức đêm được." Vu Tư Tư vươn vai một cái rồi khoát tay, đi ra ngoài.

Đan Diễn Vy thấy Vu Tư Tư đi rồi, lúc này mới quay về phòng bệnh của Du Du.

Cô trở lại phòng bệnh, thấy Du Du hít thở đều đặn, ánh mắt vô thức dịu xuống. Cô cởi giày và nằm nghiêng ở bên cạnh bé, lẳng lặng nhìn gương mặt bé đang ngủ say, dường như chỉ có vậy mới làm cô không suy nghĩ linh tinh.

- -

Vũ Thư đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Trình Thiên, cô ta ngoại trừ bất ngờ còn có cảm giác vui mừng không sao tả xiết. Từ khi cô ta ở nước ngoài trở về, đây là lần đầu tiên A Thiên chủ động gọi điện thoại cho cô ta, còn bảo cô ta đi tới căn hộ của anh.

Bây giờ là mười một giờ đêm, muộn thế này trai đơn, gái chiếc ở chung một chỗ, vậy thì không cần nói cũng biết.

Cô ta lập tức đồng ý và vội vàng cúp máy, trên mặt khó giấu được vẻ kích động và hưng phấn. Tối hôm nay cô ta sẽ thật sự ngủ với A Thiên sao? Nghĩ đến mình có đôi lúc lơ đãng sờ vào phần ngực cứng rắn của anh, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng lên.

Giữa hai chân cô ta lập tức truyền đến cảm giác ẩm ướt. Cô ta cũng là phụ nữ, cũng có nhu cầu. Mỗi khi đêm khuya vắng người, trong lòng cô ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, lúc nào cũng nhịn xuống thật sự quá mệt mỏi.

Nhưng bây giờ lại khác, bất kể tại sao tối nay A Thiên đột nhiên đổi tính, đây cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở của cô ta.

Bất kể thế nào, tối nay cô ta nhất định phải bắt được A Thiên.

Vũ Thư nghĩ vậy thì khóe miệng vô thức cong lên. Cô ta cố ý lấy từ trong tủ ra một chiếc áo lót ren mỏng gợi cảm để mặc vào, chọn một chiếc váy hở lưng ôm mông rất tôn dáng.

Cho dù cô ta đã tẩy trang nhưng vẫn rất sẵn lòng trang điểm lại. Nếu không phải thời gian gấp rút, không muốn để cho A Thiên phải chờ lâu, cô ta có thể còn muốn trang điểm cẩn thận hơn một chút.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Vũ Thư không bảo tài xế chở mình đi mà đi thẳng đến ga ra, lái một chiếc xe thể thao chạy về phía căn hộ của Lục Trình Thiên.

Đêm khuya vắng người nên không có nhiều xe qua lại, Vũ Thư rất thuận lợi đi tới dưới tầng khu căn hộ của Lục Trình Thiên. Xe còn chưa dừng mà cô ta đã nóng lòng muốn vào rồi.

Trong lòng cô ta còn mơ hồ có chút chờ mong và khó nhịn nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK