CHƯƠNG 305: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ MÀ MUA SẮM KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC
"Vy Vy, cậu đây là bị làm sao?” Ra đến cửa, Vu Tư Tư đã không nhịn được hỏi.
Đan Diễn Vy xoa xoa cổ tay, mặt hơi trầm xuống, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là không cẩn thận bị va phải.”
"Bị va phải có thể như vậy sao, rõ ràng là bị đồ vật nào đó siết chặt.” Vu Tư Tư nói nhỏ một câu, làm gì có người nào có thể ngốc tới mức để cổ tay mình bị siết chặt thành dấu đỏ như vậy mà không biết đau.
Đan Diễn Vy im lặng, cô không biết nên trả lời như thế nào.
"Được rồi, cậu không nói tớ cũng không hỏi nữa." Vu Tư Tư khoát tay nói, cô từ bỏ ý định tìm hiểu thông tin từ phía người bạn của mình: “Cậu đi đến nhà họ Hà, mẹ của anh ta đối với cậu thế nào?”
Đan Diễn Vy không muốn Vu Tư Tư lo lắng, cười nói: "Rất tốt."
"Thối lắm." Vu Tư Tư đập tan lời nói dối của cô: “Mẹ Hà là người như thế nào có ai là không biết, mắt cao hơn đầu, nhìn có vẻ là người tri thức, biết lễ nghĩa, cũng chỉ là một người cổ hủ, suốt ngày chỉ nghĩ muốn tìm người môn đăng hộ đối.”
"Mẹ Hà nghĩ như vậy cũng dễ hiểu, không đúng sao?” Tâm trạng Đan Diễn Vy trầm xuống.
Vu Tư Tư há to miệng, nghĩ một chút cũng không có cách nào phản bác, không kiên nhẫn khoát tay áo: "Được rồi, không nói những chuyện mất hứng này, nhanh đi mua sắm vui vẻ một chút mới là quan trọng.”
Không có chuyện gì mà mua sắm không giải quyết được, nếu như không quẹt thẻ.
"Được." Đan Diễn Vy khẽ cười đi theo.
Hai người đi chơi đến tận tối, chiến lợi phẩm cả một đống lớn, còn phải để cửa hàng mang đồ về trước.
Trời đã tối, đối với một số người mà nói thì đây mới là bắt đầu của một ngày mới, đêm tối là màu sắc bảo vệ tốt nhất của bọn họ, bất kể ban ngày là dân văn phòng quần áo chỉnh tề, hay là tổng giảm đốc giám đốc ngồi văn phòng chỉ đạo, đến ban đêm, đều có khả năng biến thành một con người khác.
Một con người tiềm ẩn bên trong bọn họ không muốn để người khác biết, vô số vũ hội xã giao vô cùng lộ liễu, tiệc tùng chúc mừng, hay là tầng tầng lớp lớp tiệc rượu đang chờ bọn họ tham dự.
Trong một cái bể nhuộm lớn như vậy, không ai có thể bảo toàn trở ra ngoài.
Ít nhất là cho đến nay cô chưa từng nhìn thấy.
Mà cái gọi là tiệc rượu xã giao của xã hội thượng lưu này đểu là biểu hiện thân phận của mình, là nơi của địa vị, tiền tài cùng quyền thế, một nơi mà cô phải đặt chân đến vào một ngày không xa.
Đó là một thế giới không thích hợp với cô, nhưng bây giờ vì Cảnh Quân, cô phải bắt đầu làm quen với những điều như vậy.
"Vy Vy, tớ nói cậu tại sao không mua váy cho buổi tối nay, Hà Cảnh Quân sẽ không nhỏ mọn như vậy, còn hạn chế chi tiêu của cậu sao?” Đi mua sắm mà còn keo kiệt vô cùng, cũng không phải là đi vệ sinh không xả nước sạch sẽ, không vui nha.
Đan Diễn Vy im lặng nhìn cô bạn thân: "Không, chỉ là tớ cảm thấy không cần thiết thôi.”
Hơn nữa cố đã đáp ứng Lục Trình Thiên không thể tiêu tiền lung tung, cô đã từng nghĩ vay tiền Cảnh Quân, mặc dù anh cũng sẽ không hỏi, nhưng nếu trong lúc quan trọng mẹ Hà có hỏi đến chắc chắn sẽ nghĩ cô vì tiền nên mới đến với anh.
Còn về phần người bạn thân của mình mà nói thì lại càng không thể, dựa vào tính cách của cô, đoán chừng cô còn chưa mượn được tiền cô có lẽ đã bị niệm đến chết rồi.
Cho nên, cô chỉ có thể tự mình thành con kiến dọn nhà, từng chút từng chút trả lại anh.
Cô thật sự sợ hãi.
Xe Hà Cảnh Quân đã đến, nhìn thấy Đan Diễn Vy cùng Vu Tư Tư đứng trước cổng, con mắt lập tức bị Đan Diễn Vy hấp dẫn, trong mắt không chứa nổi bất kỳ một ai nữa.
"Thấy thế nào? Ánh mắt của em rất tốt nha." Vu Tư Tư đưa tay vẫy vẫy trước mặt Hà Cảnh Quân nói đùa.
Hà Cảnh Quân nhẹ gật đầu, ánh mắt không nỡ rời khỏi người Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, đẩy Vu Tư Tư đứng bên cạnh nói: “Tư Tư cậu nói lung tung cái gì vậy!”
"Tớ có nói lung tung sao, sự thật bày ở trước mắt nha." Vu Tư Tư vô tội trừng mắt nhìn, hướng mắt về phía Hà Cảnh Quân như đang nói ánh mắt của Hà Cảnh Quân đã thể hiện rõ rồi.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy nóng lên, nói: "Cảnh Quân, chúng ta đi thôi.”
"Ừm, Vy Vy, tối nay em thật đẹp.” Mỗi lần nhìn thấy cô đều khiến anh có những trải nghiệm khác nhau, nếu có thể cùng cô kết hôn thì đó là điều may mắn nhất trong cuộc đời.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một trang viên cách thành phố không xa, bên ngoài đỗ rất nhiều xe, mỗi người đều mặc trang phục lộng lẫy giống như đang tham gia một bữa tiếc cung đình long trọng.
Bọn họ vừa ra khỏi xe, rất nhanh đã có chiếc xe khác đỗ bên cạnh, những vị khách ở cửa lập tức dừng lại chờ chủ nhân của chiếc xe xuất hiện.
Đan Diễn Vy nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, bàn tay khẽ run lên, cô có thể nghe thấy những tiếng bàn tán phấn khích từ xung quanh.
"Chiếc xe này ở thành phố Cần An không tìm được cái thứ hai, nghe nói là phiên bản cải tiến số lượng giới hạn.”
"Mọi người còn chưa biết, chiếc xe này chính là của Lục Trình Thiên ngồi nha.”
"Chính là vị luật sư nhận những vụ quan trọng kia? Anh ta không phải bạn của chính ủy sao?”
"Vậy cũng không phải, tối nay rất nhiều người vì anh ta mà đến, có vài người con mắt rất sắc bén, giống như Phó Xử, đã sớm để con gái mình trèo lên cây đại thụ này.”
Những người khác nghe được Lục Trình Thiên đã có bạn gái, nhao nhao tiếc hận thở dài, còn có vài người phụ nữ chưa từ bỏ ý định vẫn đứng ở cổng nhìn về phía trước.
Một đôi chân thon dài bước xuống, theo đó là thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi và đôi mắt đen thu hút, ánh mắt lướt qua khiến hô hấp của mọi người vô thức như bị trì hoãn.
Sợ rằng hơi thở quá nặng sẽ va chạp vào anh.
Lục Trình Thiên còn chưa có xuất hiện bao lâu thì phía trong xe một người khác cũng bước xuống, đi đến bên người Lục Trình Thiên, rất tự nhiên đưa tay khoác vào cánh tay của anh, đưa mắt tìm kiếm trong đám đông một vòng, nhìn thấy Đan Diễn Vy đứng ở cách đó không xa, đôi mắt chớp chớp.
Lộ ra một nụ cười thân thiết, ngọt ngào hô: "Vy Vy, cậu cũng tới đây, nghe nói cậu sắp đính hôn, thật sự chúc mừng cậu.”
Đan Diễn Vy bội phục kỹ năng diễn xuất của Vũ Thư, lúc trước đưa sát thủ ra nước ngoài phá hỏng cuộc phẫu thuật của Du Du, còn muốn giết chết tất cả bọn họ, hiện tại lại có thể coi như không có chuyện gì xảy ra đến chào hỏi cô.
Nhưng cô cũng không phải người phụ nữ chỉ biết lùi bước của trước kia.
Đan Diễn Vy cũng mỉm cười với Vũ Thư, ngón tay trắng như ngọc vô tình chạm qua chiếc cổ duyên dáng, liếc mắt nhìn Lục Trình Thiên đứng bên cạnh, bình thản nói: “Cùng vui, cùng vui nha.”
Nụ cười trên mặt Vu Tư Tư im bặt, những người khác có thể không biết Đan Diễn Vy làm như vậy là có ý gì, chỉ có cô là hiểu rõ, chỗ Đan Diễn Vy khẽ chạm qua chính là chỗ vết thương ngày đó.
Bây giờ nghĩ lại còn hơi đau, sau khi trở về không muốn cho ba cô biết những chuyện cô đã làm nên đã trốn ở bên ngoài vài ngày.
Đan Diễn Vy con tiện nhân này dám khiêu khích cô, cứ chờ xem.
Vũ Thư y như con chim non nép vào bên người Lục Trình Thiên, thanh âm mềm mềm nói: "Thiên, anh xem Vy Vy còn cười em đây.”
Nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, giống như nói cô cũng chỉ là một kẻ thua cuộc, có tư cách gì nói chuyện với tôi.