Đan Diễn Vy hơi tức giận một chút.
Trong lòng còn có một chút tổn thương nhàn nhạt.
Những năm gần đây điều kiện vật chất và tinh thần mà cô cho Du Du cũng không được tốt lắm, điều này cô chưa bao giờ phủ nhận, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Du Du.
Nhưng tất cả mọi người trên thế giới có thể trách móc cô là một người mẹ không tốt, chỉ duy nhất Lục Trình Thiên là không được.
Đan Diễn Vy biết có thể chỉ là anh thuận miệng nói đùa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nghiêm túc nói: “Lục Trình Thiên, anh không có tư cách nói những lời này với tôi, cho dù tôi không cung cấp cho Du Du điều kiện về vất chất và tinh thần quá tốt, nhưng dù sao đi nữa tôi cũng đã cố gắng không để Du Du bị tổn thương, chứ không giống như anh, hết lần này đến lần khác khiến cho con lâm vào nguy hiểm.”
Lục Trình Thiên ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ chỉ một câu nói đùa của anh lại đâm trúng trái tim cô, anh cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng khi nghe xong những lời kia của Đan Diễn Vy, anh lập tức không vui.
Là tự cô suy nghĩ quá nhiều, vẫn còn chưa rõ ràng với Hà Cảnh Quân, luôn cảm thấy mình đang thiếu nợ người ta, là anh đang đền bù cho người phụ nữ khó tính này, nên mới đưa ra hạ sách như vậy.
Hơn nữa, để Du Du ở bên cạnh anh mới càng đảm bảo an toàn cho bé.
Nhìn mấy lần trước đó suýt chút nữa Du Du bị hại thì biết.
Chỉ một lời của người giám hộ nhưng năng lực lại không bằng nhau, tất cả đều uổng phí.
Nhưng lời này, anh cũng không nói ra.
Vì nói ra cũng không ai tin!
“Cho nên bây giờ tôi sẽ bù đắp lại.” Lục Trình Thiên buông tay.
Đan Diễn Vy hừ lạnh: “Sự đền bù của anh chính là để Vũ Thư ra tay một cách dễ dàng?”
“Ít nhất là từ khi tôi biết sự tồn tại của Du Du, cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn, mà Du Du ở bên cạnh em lại luôn bị tấn công.” Lục Trình Thiên ngẩng đầu lên.
Đan Diễn Vy khẽ há mồm, muốn tranh luận.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, những lời Lục Trình Thiên nói đều là sự thật.
Vũ Thư ở trước mặt anh vẫn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn, mà chuyện Du Du bị bắt cóc ở bệnh viện dường như cũng không liên quan đến Vũ Thư.
Thế nhưng là…
Ánh mắt Đan Diễn Vy giật giật, mạnh miệng ném ra một câu: “Hừ, còn không phải vì anh nên mới bị bắt cóc sao?”
Trong xe rộng như vậy nhưng ngay từ khi Đan Diễn Vy và Lục Trình Thiên cãi nhau, người lái xe đã lựa chọn cách bịt tai lại.
Du Du càng gắt gao nắm chặt quần áo của Đan Diễn Vy, sợ cô khó chịu sẽ rời đi, căn bản không nói chuyện.
Cho nên, trong bầu không khí yên tĩnh đó, một giọng nói nhỏ nhẹ như vậy Lục Trình Thiên vẫn nghe được.
Nhìn sang bên cạnh, đôi mắt thâm thúy của Lục Trình Thiên hướng về phía Du Du, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu bé, giống như không hề nghe thấy.
Du Du nhìn xung quanh một chút, thấy hai người đều không nói lời nào, suy nghĩ một chút, sau đó dịch mông về phía Đan Diễn Vy, nịnh nọt: “Mẹ, chị y tá hôm nay nói con không cần uống những thứ thuốc đắng kia nữa, chỉ cần uống vài viên là được.”
Đan Diễn Vy lập tức mỉm cười: “Điều đó có nghĩa là sức khỏe của Du Du đã tốt hơn, và sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn nữa!”
“Ừm, mẹ, chờ Du Du khỏe lên mẹ có thể đưa Du Du đi công viên giải trí không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Du đều là sự mong đợi, Đan Diễn Vy cảm thấy vô cùng xót xa.
Cô hiểu ý của Du Du.
Cô cũng rất muốn đưa bé đến công viên giải trí, nhưng vì lý do sức khỏe của Du Du, bé chỉ có thể chơi được vài trò, còn lại chính là xem những người khác chơi, bé chỉ đứng đó nhìn.
Cho nên số lần Đan Diễn Vy đưa bé đến công viên giải trí đếm được trên đầu ngón tay.
Đan Diễn Vy lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có thể, chờ khi con khỏe lên, con muốn làm gì đều được.”
Du Du vui vẻ áp vào người Đan Diễn Vy, Đan Diễn Vy cũng ôm bé vào trong ngực, không nói gì.
Trong mắt Lục Trình Thiên có một cảm giác khó chịu mờ nhạt.
Một nhà ba người tại sao lại loại bỏ anh ra ngoài như vậy?
Thế là, anh vươn tay, giật Du Du từ trong ngực Đan Diễn Vy ra, sau đó xụ mặt: “Chú ý an toàn, ngồi nghiêm túc trên xe, đừng làm loạn!”
Đan Diễn Vy nhíu mày, trong lòng không vui, nhưng bốn chữ chú ý an toàn khiến cô không nói gì thêm.
Lục Trình Thiên chọn một nhà hàng tương đối cao cấp, ít nhất là sau khi vào, nhân viên phục vụ nhiệt tình và thân thiện, ý cười vừa phải khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhìn thấy sự tồn tại của Du Du, nhân viên còn chủ động giới thiệu thêm một số món ăn của trẻ em.
Đan Diễn Vy đi theo phía sau, trong lòng không thể không thừa nhận, cuộc sống của những người giàu có thực sự xác xa với cô.
“Hai phần này, một phần này, còn có cái này…” Lục Trình Thiên bắt đầu chọn một vài món ăn một cách nhanh chóng và thoải mái.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi với nụ cười ấm áp, Đan Diễn Vy cố ý gây chuyện: “Thật sự là độc đoán, làm thế nào anh biết những món anh chọn là thứ chúng tôi thích ăn?”
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào cô, khi Đan Diễn Vy nghi ngờ là có phải mình có điều gì lạ hay không thì Lục Trình Thiên cười nhạo một tiếng, tiện tay ném qua cho cô một bản menu.
Đan Diễn Vy hơi nghi ngờ cầm lên, lập tức trợn tròn mắt.
Chưa tính đến các loại hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ ở bên trên, các chữ ở bên cạnh nhìn giống như những con nòng nọc nhỏ, vừa nhìn vào đã thấy đau đầu.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy đỏ lên, cuối cùng cũng hiểu lời vừa nói của Lục Trình Thiên là có ý gì.
Cô hận không thể vùi đầu vào trong menu.
Lục Trình Thiên dường như không thấy sự xấu hổ của cô, còn mở miệng nói: “Nếu không thích những món tôi gọi, cũng được, trong thực đơn còn rất nhiền món, gọi nhân viên phục vụ tới, em có thể tùy ý lựa chọn.”
Nói xong, liền ra vẻ như muốn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.
Đan Diễn Vy lập tức ngăn cản nói: “Không… Không cần.”
Chợt nhìn thấy nụ cười của Lục Trình Thiên, cô cứng đầu nói: “Nếu anh đã chọn rồi cũng không nên trả lại, tốt nhất là không được lãng phí.”
Trên khuôn mặt Lục Trình Thiên xuất hiện ý cười, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Lục Trình Thiên rất biết hưởng thụ, ít nhất là sau khi món ăn được đưa lên, khiến cho người ta thèm thuồng, cho dù là Đan Diễn Vy hay là Du Du cũng ăn một cách vô cùng vui vẻ.
Nếu như không có xuất hiện một người khác, cô nghĩ bữa cơm này sẽ vô cùng hoàn hảo.
“Luật sư Lục, đã lâu không gặp, không ngờ có thể gặp anh ở đây, thật sự là rất có duyên!” Một người phụ nữ cao gầy mặc bộ vest đồng phục với bộ mặt ngạc nhiên xuất hiện cạnh bàn ăn của bọn họ.
Đan Diễn Vy nhìn sang, mái tóc đen của người phụ nữ búi gọn trên đầu, khuôn mặt trang điểm tinh tế, trên tay ôm chiếc cặp tài liệu đứng thẳng ở đó.
Đây là một một phụ nữ điển hình của công việc.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ dáng dấp rất ưa nhìn khi làm việc.
Khi Đan Diễn Vy quan sát và phân tích một cách ngắn gọn, ánh mắt sắc bén của người phụ nữ nhìn thấy sự tồn tại của Đan Diễn Vy, đôi mắt chợt lóe lên, nhưng lại ngay lập tức dời sang hướng khác, gần như không thể bắt được.
So với sự nhiệt tình của người phụ nữ kia, sắc mặt Lục Trình Thiên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Hơi gật đầu: “Đã lâu không gặp, luật sư Kha!”
“Luật sư Lục đang nghỉ ngơi sao? Người ta nói luật sư Lục là một người cuồng công việc, không ngờ cũng có lúc nghỉ ngơi một ngày, thật sự là hiếm thấy.” Sắc mặt Kha Nhan thoải mái nói chuyện với anh như những người bạn cũ bình thường.
Đây là trạng thái mà những người phụ nữ bên cạnh Lục Trình Thiên hiếm khi xuất hiện.