CHƯƠNG 126: DỤNG Ý CỦA VŨ THƯ
Lúc sắp nghỉ trưa, Vũ Thư dẫn theo hai người trong tay mang theo hai túi đồ cười híp mắt bước vào.
Cô ta nói với mọi người: "Mọi người làm việc cực nhọc rồi, tôi tự chủ trương chuẩn bị bữa trưa cho mọi người đây, hy vọng mọi người không chê."
Những người khác vừa nhìn thấy logo trên túi đã kích động nói: "Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ mà khiến cô Vũ tốn tiền được chứ, đã thế cô còn chạy xa như vậy đặt cơm của Phúc Lộc Viên cho chúng tôi nữa?"
"Vẫn là cô Vũ rất biết săn sóc cho chúng tôi."
"Nói nhăng nói cuội gì thế, chắc chắn cô Vũ làm những chuyện này đều là vì luật sư Lục."
Mọi người liếc nhìn nhau, ai cũng hiểu rõ khẽ mỉm cười.
Sắc mặt của Vũ Thư hơi ửng hồng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, cô ta vô tình hay cố ý luôn liếc mắt nhìn về phía Đan Diễn Vy: "Mọi người thích là được rồi, tối qua tôi mới biết bạn thân nhất của tôi cũng làm ở đây."
Có người thuận miệng hỏi: “Cô Vũ à, bạn thân của cô là ai vậy?"
"Nếu đã là bạn thân của cô Vũ, tại sao tới hôm qua cô mới biết chứ?" Còn có người đưa ra nghi vấn.
Vũ Thư cười mà không nói, nhìn về phía Đan Diễn Vy vẫy tay nói: "Vy Vy! Sao cậu còn không qua đây, cũng sắp tới giờ trưa rồi, chúng ta ăn cơm chung nhé. Tớ mua cho cậu món cậu thích ăn nhất đấy."
Đan Diễn Vy lặng lẽ thở dài một hơi, cô vốn muốn tránh ra nhưng nhìn thấy Vũ Thư hình như không muốn vậy, cô hết cách đành bỏ tài liệu trong tay xuống đi về phía cô ta.
"Cảm ơn cậu, Vũ Thư."
"Vy Vy à, không ngờ cô là bạn thân của cô Vũ đấy, sao không nghe cô nhắc tới vậy?"
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt không rõ của Lâm An Nghi, bình tình trả lời: "Luật sư Lâm cảm thấy tôi đi khắp nơi rêu rao tôi là bạn thân của cô Vỹ thì có thích hợp không?"
Lâm An Nghi bị chặn họng như thế, sắc mặt hơi thay đổi nhưng vẫn giữ vững thái độ rông lượng nói: "Vy Vy, có phải cô vẫn còn giận tôi không? Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, hy vọng sau này chúng ta có thể sống chung với nhau thật tốt."
Những lời nói khéo léo, oan ức của Lâm An Nghi làm cho Đan Diễn Vy biến thành người thù dai, nhưng cô lại bình tĩnh nói: "Nếu luật sư Lâm không giận tôi, thì tại sao tôi sẽ giận cô chứ?"
Lâm An Nghi hiểu được ý trong lời nói của Đan Diễn Vy, ánh mắt cô ta lóe lên một tia thù hận. Tuy rằng hôm qua Đan Diễn Vy rất chật vật nhưng cô lại không bị ảnh hưởng gì cả. Còn cô ta thì ngược lại, không chỉ bị hạ xuống một cấp, ở trước mặt đồng nghiệp còn không ngóc đầu lên được nữa chứ.
"An Nghi à, có phải Đan Diễn Vy đã làm sai chuyện gì không? Cô đừng tức giận, trước đây ở trường học Đan Diễn Vy đã như vậy rồi, cô ấy không cố ý đâu." Ngoài mặt Vũ Thư giống như đang gấp gáp giải vây cho Đan Diễn Vy, nhưng thật ra lời cô ta nói lại khiến người khác hiểu lầm cô.
Ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn Đan Diễn Vi cũng trở nên xâu sa hơn.
Thì ra lúc ở trường học Đan Diễn Vy đã thích gây chuyện phiền toái rồi.
"Thư à, cô cũng đã nói như vậy thì đương nhiên tôi sẽ không tính toán với cô ta nữa." Lâm An Nghi cũng rất phối hợp.
Chỉ mấy câu nói của hai người đã đổ tất cả lỗi gây khó dễ của Lâm An Nghi ngày hôm qua lên người Đan Diễn Vy.
"Này này, hai người một người hát một người vỗ tay à? Vốn dĩ chuyện hôm qua là lỗi của luật sư Lâm, không phải luật sư Lục đã có câu trả lời rồi sao? Chẳng lẽ các người cho rằng luật sư Lục nói sai à?"
La Tố Như cũng cho rằng Vũ Thư là bạn của Đan Diễn Vy, nhưng tại sao cô cảm thấy mấy câu nói của Vũ Thư rất chói tai, đã vậy còn kết hợp với Lâm An Nghi để nói xấu Vy Vy nữa chứ.
Đây mà là bạn thân sao? Đúng là sỉ nhục hai từ bạn thân này mà.
La Tố Như nhắc tới Lục Trình Thiên nên không ai còn dám lên tiếng cãi lại nữa.
Trong mắt Vũ Thư lóe lên vẻ không thích nhưng rất nhanh cô ta đã che giấu đi rất tốt, hơi luống cuống nói: "Xin lỗi đã để cô hiểu lầm, tôi chỉ là muốn Vy Vy có thể giữ mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp khác mà thôi."
Những người khác thấy Vũ Thư không những không có tính tình tiểu thư, mà còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa còn cố ý đi đến Phúc Lộc Viên mua cơm trưa mời mọi người.
Ăn của người ta thì phải đứng về phía người ta.
Vì thế có người đứng ra nói chuyện thay Vũ Thư.
"La Tố Như, Vũ Thư cũng đã nói cô ấy chỉ muốn giúp Đan Diễn Vy giữ gìn mối quan hệ với đồng nghiệp rồi mà, lời này của cô có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Chính thế, hơn nữa Vy Vy không phải là bạn thân của cô Vũ sao? Bạn thân gì mà đi làm việc ở công ty của bạn trai người ta mà cũng không thông báo cho người ta biết một tiếng? Chuyện này có lạ không chứ?"
Thấy có người nhắc tới, những người khác cũng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn Đan Diễn Vy cũng trở nên là lạ.
Đi đến chỗ bạn trai của bạn thân làm việc nhưng lại không nói cho bạn thân biết, ý tứ trong này không cần nói cũng hiểu.
Bây giờ không phải là thời đại phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân sao?
Vũ Thư còn giả bộ làm người tốt nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, có thể là Vy Vy quên nói với tôi mà thôi."
Người bên cạnh liền bắt đầu tiếp lời: "Cô Vũ à, cô lòng dạ hiền lành không hiểu đâu, trên đời này có một số người lòng dạ rất xấu xa."
"Đúng đấy, cô Vũ vẫn rất đơn thuần, cái gì mà bạn thân chứ, tôi thấy là có một số người muốn thừa cơ hội chen chân vào thì có."
"Mịa nó, các người đúng là mở mắt nói mò, ngày hôm qua nếu không phải bạn trai của Vy Vy đến đón cô ấy thì bây giờ cô ấy có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Vy Vy à, chúng ta đi thôi đừng ở chỗ bẩn thỉu với đám người này nữa."
La Tố Như liếc nhìn mấy người kia một vòng, sau đó kéo Đan Diễn Vy im lặng rời đi.
Mọi người nhớ tới những lời đã nói với Hà Cảnh Quân ngày hôm qua mà không khỏi cảm thấy lúng túng, không tự nhiên. Rõ ràng bọn họ đã nói sẽ giúp đỡ chăm sóc Vy Vy, vậy mà vừa quay lưng đi đã nói xấu cô.
Trong lòng Vũ Thư thầm hận La Tố Như lo chuyện bao đồng, trên mặt lại tỏ ra dịu dàng yếu ớt nói: “Xin lỗi, đã mang phiền phức đến cho mọi người rồi. Bạn trai của Vy Vy có công ty riêng, chắc hẳn Vy Vy không phải cố ý đến chỗ Thiên làm việc đâu."
Một câu nói của Vũ Thư lại khiến người ta không khỏi nghĩ sâu xa. Đúng rồi Đan Diễn Vy có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Tại sao cô ấy còn muốn đến văn phòng Luật sư làm một trợ lý nhỏ thế này? Nếu cô ta bằng lòng đi làm việc ở công ty của bạn trai thì muốn làm chức gì mà không được.
Chẳng lẽ Đan Diễn Vy thực sự thích luật sư Lục sao?
Con người mà, nếu ấn tượng ban đầu đã là như vậy, thì trong mắt họ, những chuyện sau này cũng trở nên biến chất.
Vũ Thư nhìn phản ứng của mọi người, khóe miệng hơi cong lên. Cô ta hiểu cái gì gọi là dừng lại đúng lúc, để lại một chút hồi hộp cho bọn họ tự suy nghĩ là được. Sau đó cô ta thu xếp bảo mọi người đi ăn cơm kẻo đói bụng.
La Tố Như vừa kéo Đan Diễn Vy đi vừa tức giận nói: “Vy Vy à, sao cậu lại có loại bạn thân như thế chứ? Người như vậy mà cũng được xem là bạn thân sao? Cố ý đẩy bạn mình lên đầu sóng ngọn gió."
"Cảm ơn cậu, Tố Như." Đan Diễn Vy nhẹ giọng nói.
"Tớ không thể chịu đựng được nữa, có điều nói ra cũng cảm thấy lạ, tại sao cậu không tự giải thích cho mình." Nếu là cô, cô sẽ không khách sáo như thế đâu.
Ánh mắt Đan Diễn Vy chợt tối sầm: “Đó là do tớ nợ cô ta."
La Tố Như nghẹn lời, cô nghe được trong giọng nói của Đan Diễn Vy cất giấu tâm sự, nhưng mọi người đều có chuyện riêng, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
"Ăn cơm trước đi, loại phụ nữ thế này nên tránh xa một chút, người gì đâu mà cứ thích diễn kịch."
"Ừm." Đan Diễn Vy gật đầu.
Trong phòng ăn lúc Vu Tư Tư nghe La Tố Như kể lại chuyện của Vũ Thư thì cô tức giận mắng to: “Cái đồ phụ nữ đê tiện kia thích quấy phá đây mà, đợi tớ đi trừng trị cho cô ta một trận."
"Tư Tư, cậu đừng đi, chuyện cũng đâu lớn lắm." Đan Diễn Vy vội vàng kéo Vu Tư Tư lại.
"Cậu đúng cái bánh bao mà, ba chân cũng không thả nổi cái rắm." Vu Tư Tư chỉ hận nhìn Đan Diễn Vy nói.
La Tố Như nói xen vào: “Tư Tư à, ba chân không thả nổi cái rắm, nhưng có thể rặn ra phân đấy."