CHƯƠNG 178 TÔI ĐẶC BIỆT KHÔNG PHẢI GAY
Lục Trình Thiên hình như đã sớm quen với hình ảnh này, mặt không đổi sắc vuốt cằm, miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Kiều Chấn Ly.
Đan Diễn Vy còn có thể nghe được từ sâu trong linh hồnTrương Tinh Nhiên vọng lại tiếng gào thét trước khi rời đi.
" Kiều Chấn Ly mẹ kiếp có phải tôi đào phần mộ tổ tiên nhà anh nên anh muốn nhà họ Trương tuyệt đường nối dõi? Tôi đây không phải Gay, không phải Gay OK, anh cút đi cho tôi."
"Yên tâm, nhà họ Trương không đứt đoạn hương khói được, anh trai cậu đã có con rồi." Kiều Chấn Ly bình tĩnh thong dong trả lời.
Dần dần tiếng nói chuyện của hai người bị ngăn cách bởi cánh cửa căn phòng.
Vu Tư Tư phản ứng trước tiên, ho khan một tiếng hỏi: "Tôi còn có một chút việc đi trước nhé."
"Tư Tư, từ từ tớ đi cùng cậu." Đan Diễn Vy không nghĩ tới Trương Tinh Nhiên thật đúng là yếu đuối, có điều bây giờ không phải lúc nghĩ những cái này, cô thấy Tư Tư muốn đi, lập tức đứng lên đi theo.
"Không cần, tớ đi một mình được rồi, Vy Vy cậu cứ ở đây chơi một lát nữa đi." Trai đẹp rất đáng quý, tình bạn giá trị càng cao hơn, nhưng vì mạng sống, cả hai đều có thể vứt bỏ, Vu Tư Tư lập tức quyết định để Đan Diễn Vy ở lại dời đi sự chú ý, bản thân chạy trốn trước thì tốt hơn.
Đan Diễn Vy thấy bộ dáng không có nghĩa khí của Vu Tư Tư, trong lòng vừa vội lại sợ, cũng may không phải cô một người gặp xui xẻo.
Vu Tư Tư còn chưa đi nổi một bước, Đường Kỳ Dũng nhanh chóng vác người lên vai nói: " Thiên, tôi đi trước đây, có việc gì cũng đừng tìm tôi."
Lục Trình Thiên ừ một tiếng xem như đồng ý.
"Đường Kỳ Dũng anh muốn chết à, mau thả tôi, thả tôi, tôi xiên cả nhà anh!" Âm thanh yêu mị của Vu Tư Tư đều biến chất rồi.
Đường Kỳ Dũng chỉ vỗ nhẹ nhẹ cái mông tròn xoe của cô một chút, cô gái trên vai như bị điểm huyệt cả người cứng đờ, nhân cơ hội, anh nhanh chóng vác người đi.
Không động vào cô ấy, cô ấy còn tưởng người đàn ông này không còn biện pháp nào nữa.
Đan Diễn Vy mang biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa còn chưa kịp thay đổi, giọng nói trầm thấp của người đàn ồn đã chậm rì rì truyền tới: "Buồn cười lắm sao?"
"Không, không buồn cười, Lục Trình Thiên em nhớ rõ còn phải thay thuốc, em về trước đây." Phản ứng của Đan Diễn Vy chậm nửa nhịp liên phát hiện trong phòng chỉ còn lại có cô cùng với Lục Trình Thiên, bốn người đàn ông kia không biết đã rời khỏi từ lúc nào.
Ngọn đèn mờ ảo, hơn nữa không gian yên tĩnh, xen lẫn một chút không khí mập mờ chung quanh hai người.
Đan Diễn Vy nuốt nuốt nước miếng, dịch sang bên cạnh một chút.
"Ăn chút hoa quả nhé."
Đan Diễn Vy nhìn thấy trái cây Lục Trình Thiên đưa qua, đôi mắt trừng thật lớn, thiếu chút nữa kêu lên, cám ơn tôi không ăn chuối tiêu! !
Trên thực tế chính là cô xua tay nói: "Em không đói bụng."
Đôi mắt màu đen của Lục Trình Thiên lẳng lặng nhìn cô, môi mỏng khé mở: "Anh có từng nói em có thể từ chối sao."
Ở đâu ra người bá đạo không nói đạo lý như vậy, cũng chỉ có Lục Trình Thiên mới có thể đem lời nói tràn ngập tình ái nói nhẹ nhàng thản nhiên như vậy.
Đan Diễn Vy bực mình, lại không dám phản kháng, chỉ có thể cúi đầu trước mặt thế lực ác, căm giận tiếp nhận quả chuối trong tay Lục Trình Thiên, trước mặt anh, nhiệt tình bóc vỏ cho hả giận.
Lộ ra hai hàm răng trắng toát đều tăm tắp, cắn một đoạn chuối tiêu trút giận, ngay lúc trong miệng tràn đầy chuối tiêu oán giận bất mãn, cô vốn muốn nói anh cứ đợi đấy, tiếng nói phát ra lại thành một câu không ra gì cả "Trong này cho ta cái đó."
Lục Trình Thiên thấy cái miệng nhỏ nhắn ửng đỏ tươi đẹp của Đan Diễn Vy mấp máy dưới ánh đèn mờ, trong đôi mắt u ám khẽ sáng lên, anh cũng không có động tác tiến thêm một bước, mà là đứng dậy, khàn khàn nói: "Về thôi."
"Về thì về." Đan Diễn Vy gặm một nửa trái chuối tiêu, hai ba ngụm ăn luôn, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ.
Dọc theo đường về, Đan Diễn Vy nghĩ rằng Lục Trình Thiên có chuyện gì quan trọng muốn xử lý, nắm chặt lấy dây an toàn, khẩn trương nói: "Lục Trình Thiên, nếu anh có chuyện gấp, em có thể gọi xe về."
Gấp là có gấp, có điều không phải vội vàng chuyện khác.
Đến khi Lục Trình Thiên dừng xe trước cửa khu nhà xa hoa, Đan Diễn Vy giữ chặt xe không chịu xuống nữa: "Lục Trình Thiên anh không phải đưa em về, bây giờ bây giờ em đến chỗ Tư Tư."
Đưa cô đến địa bàn của anh là có chuyện gì đây.
Lục Trình Thiên nhíu nhíu mày: "Em xác định bây giờ thích hợp để em về?"
Đan Diễn Vy có chút quýnh lên, hình như quả thật có chút không thích hợp, nếu lỡ nhìn thấy hình ảnh không thích hợp tất cả mọi người đều xấu hổ, nhưng mà làm sao cô lại có cảm giác rất không đúng.
Lục Trình Thiên không để cho cô nghĩ nhiều, bước xuống xe đi về hướng thang máy.
Đan Diễn Vy ở bên trong xe do dự không đến năm giây, cởi bỏ dây an toàn đuổi kịp bước chân Lục Trình Thiên, cô nói với chính mình, ừ, chờ muộn chút nữa, trở về là được rồi.
Nhìn Lục Trình Thiên cũng có vẻ không muốn chờ lâu, chuyện của anh có lẽ còn có rất nhiều việc đợi anh đi xử lý.
Lục Trình Thiên đi ở phía trước khóe miệng khẽ cười, con cá dễ dàng mắc câu.
Hai người một trước một sau bước vào trong nhà, Lục Trình Thiên cũng không để ý đến cô, nhanh chóng cởi áo khoác treo lên giá áo, trở về phòng ngủ.
Đan Diễn Vy không tiện đi theo vào, ngồi ở trên ghế sofa cảm giác cả người không được tự nhiên, muốn nói với Lục Trình Thiên, nếu không cô quay về phòng nhỏ của mình cũng được, ngẫm lại chuyện tình ghê tởm lần trước, lại không dám một người trở về.
Đợi năm phút đồng hồ, trong phòng ngủ một chút động tĩnh đều không có.
Cô kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, Lục Trình Thiên vẫn không có ý muốn đi ra ngoài, không phải anh có việc gấp sao?
Vẫn là Đan Diễn Vy ngồi không được bèn đứng lên, tầm mắt bay về phía phòng ngủ, phát hiện cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Lục Trình Thiên cũng vì bật đèn, bên trong một mảnh tối đen.
Ban ngày thế mà không kéo rèm? Anh ta ở bên trong làm gì nhỉ.
Không biết là tò mò hay là có ý tưởng không biết tên khác, Đan Diễn Vy chậm rãi tiến gần đến phòng ngủ của Lục Trình Thiên, cô tự nhủ cô đến chỉ là để hỏi một chút Lục Trình Thiên muốn đi ra ngoài hay không, tuyệt đối không có ý tưởng khác.
Đầu tiên cô nhỏ giọng hô vài tiếng: "Lục Trình Thiên, Lục Trình Thiên, Lục Trình Thiên anh ở bên trong sao?"
Đợi trong chốc lát không thấy ai trả lời, Đan Diễn Vy gõ vào đầu mình, rõ ràng cô nhìn thấy Lục Trình Thiên đi vào, làm sao lại không ai lên tiếng trả lời, chẳng lẽ giọng của cô quá nhỏ .
Rối rắm một chút, cô vẫn là dùng tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra một chút, không biết vì sao trong lòng bàn tay thế nhưng còn chảy ra một tầng mồ hôi.
Có thể hôm nay độ ấm rất cao.
"Lục Trình Thiên, Lục. . . . . ."
Cửa phòng ngủ lập tức bị người bên trong kéo ra, nhất thời Đan Diễn Vy không để ý cả người đụng vào một bức tường thịt cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản dán tại trên ngực còn mang theo chút nước của người ta.
—— thịch thịch thịch
Cô còn có thể nghe được rõ ràng trước ngực truyền đến tiếng tim đập trầm trầm, chóp mũi cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát của người đàn ông vừa tắm xong, thoang thoảng chứ không gay mũi, là mùi sữa tắm mà cô thích.
Nghĩ đến sữa tắm, cả người Đan Diễn Vy như lửa đốt, khó trách Lục Trình Thiên vẫn không lên tiếng trả lời, người ta đây là đang tắm rửa.
Tầm mắt không tự giác được nhìn xuống dưới, may quá vẫn còn quấn quanh một cái khăn tắm.
Đan Diễn Vy bối rối muốn đứng vững cơ thể, chính là cô càng gấp lại càng loạn, hơn nữa bây giờ cô đang là hiệp khách một tay cụt, một bàn tay làm sao có thể linh hoạt như hai bàn tay.
Bảo là đẩy ra, còn không bằng nói là đang‘ quấy nhiễu tình dục ’ Lục Trình Thiên càng chắc chắn một ít.