CHƯƠNG 205: NĂNG LỰC BA ĐẦU SÁU TAY
Trong lúc nhất thời, Vu Tư Tư cũng không biết nói gì, thân thể trùng điệp ngồi tại bên giường, nhìn theo Đan Diễn Vy nhìn ngoài cửa sổ nắng rực rỡ.
"Lúc nào đi."
Chắc là mấy ngày nay nữa." Đan Diễn Vy khẽ cúi đầu trả lời.
Trong lòng Vu Tư Tư bỗng nhiên tuôn ra một chút buồn phiền, bất mãn lẩm bầm: "Rồi bao lâu mới trở về, hay muốn đi luôn?"
"Ừ." Thanh âm của Đan Diễn Vy thấp hơn, cô không thể không chạy. Thành phố Cần An vốn cũng không phải là nơi cô nên ở.
"Được rồi. Đi thôi, đi thôi, đừng chơi trò biến mất với tớ là tốt rồi." Vu Tư Tư nghĩ cũng cảm thấy khó chịu, nhìn thấy bạn đốt ở đây khổ sở, còn không bằng rời đi.
Chỉ cần cô cảm thấy quyết định đúng, làm bạn tốt của cô sẽ luôn ở bên chúc phúc.
"Nếu Du Du giải phẫu tốt, nhớ kỹ nói với tớ, tớ còn phải đến xem."
"Yên tâm, sẽ không quên cậu." Đan Diễn Vy nói đùa giúp thư giãn bầu không khí, ngẩng đầu nhìn về phía bạn tốt, đúng lúc cô cũng nhìn lại.
Ánh mắt của hai người ở nửa đường đối đầu, sững sờ mấy giây. Không biết ai cười trước, hai người đều cười, giữa bạn bè không cần nói quá nhiều. Tư Tư hiểu cô, dường như cô cũng hiểu Tư Tư.
"Tớ ở phòng kia chờ cậu." Đan Diễn Vy chỉ chung cư nhỏ mình mua.
Vu Tư Tư còn muốn giữ cô lại đợi cô ấy trở về, nhưng cô biết lần này đi, khả năn không tiếp tục trở về: "Được. Không vấn đề gì."
Khó được yên tĩnh, hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện hồi lâu, Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy có chút mệt mỏi, đứng dậy rời đi để cô ở một mình.
Sau này cũng không quấy rầy cô.
Mặc kệ nhà họ Vũ, hay là Cảnh Quân, ai cũng chưa từng tới.
Sáng sớm hôm sau, Đan Diễn Vy tự mình làm thủ tục xuất viện, trở lại chung cư cầm chi phiếu đến thẳng ngân hàng, đem đổi một tỷ bảy trăm năm mươi triệu tiền mặt lên thẻ cô, nỗi lo lắng trong lòng rốt cục rơi xuống.
Có tiền, trong lòng cô cũng vui vẻ một chút, thuận tiện liên hệ một chút với bệnh viện giải phẫu Du Du. Đúng lúc hai ngày nay bệnh viện cũng gọi điện thoại cho cô, giải phẫu của Du Du liền được sắp xếp.
Thời gian cũng rất khẩn cấp, còn có một số tư liệu cần chuẩn bị.
Công việc lu bù nên thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, Đan Diễn Vy luôn ở bên ngoài hối hả ngược xuôi. Tất cả mọi chuyện giống như đều không liên quan hệ gì tới cô, tâm tư của cô chỉ đặt trên người Du Du.
Cô không biết hai ngày nay thành phố Cần An cơ bản đều đưa tin vây quanh chuyện của cô.
Nhà họ Trương đường cầu không cửa như thế nào, cường thịnh như thế nào mà bị vụ này từng bước ép sát, khiến nhà họ Trương ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có. Trương Chính Quang càng kẹp chặt cái đuôi làm người, không dám ra ngoài.
Trên thực tế, Trương Chính Quang chỉ là có chút mặt mũi bầm dập, ở nhà vẫn làm mưa làm gió.
"Mẹ, lúc nào con mới có thể ra ngoài, ở trong nhà con thật sự ngạt thở muốn chết." Đổi qua đổi lại mấy cái người phụ nữ như vậy, thật sự càng ngày càng không có ý nghĩa.
Hậu Tuyết Lâm đối với đứa con độc nhất, giọng điệu mềm nhẹ nói: "Chính con, trước hết con nhịn một chút đi, chờ chuyện này qua đi con ra ngoài cũng không muộn."
"..., còn muốn con chờ bao lâu, không phải chỉ là một người phụ nữ không quyền không thế sao, dùng một chút tiền đuổi đi là được rồi." Trương Chính Quang xem thường nói.
Loại phụ nữ kia chỉ phải trả tiền, liền sẽ ngậm miệng, còn chậm trễ hắn đi ra ngoài chơi, thật là đáng chết.
Hậu Tuyết Lâm nghe ngoài cửa tiếng bước chân, tranh thủ thời gian nháy mắt với anh ta: “Chính Quang, con nói ít vài ba câu đi."
"Vốn chính là..."
"Đồ hỗn xược. Chỉ biết làm việc không đàng hoàng, hiện tại làm ra chuyện này, mày đợi ngồi tù đi." Giọng nói Trương Chính Xuân như tiếng chuông đồng vang lên.
Trương Chính Quang đang ngồi uốn éo trên ghế sa-lông liền từ trên ghế rơi xuống, sắc mặt có chút khó coi nhìn lấy ba mình: "Ba…"
"Ba cái gì ba, tao không có đứa con trai như mày. Suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài gây chuyện làm xằng bậy, tháng trước vừa giải quyết cho mày chuyện kia. Mấy ngày trước vừa thả mày ra gió, mày liền làm ra chuyện như vậy. Mày muốn tao tức chết sao?"
Trương Chính Xuân đối với đứa con trai này của mình vừa tức vừa giận, hận không thể đi lên đá anh ta hai phát. Nghĩ anh ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, vì tiền đồ của mình lấy một người phụ nữ không yêu, cũng để làm rể ở nhà họ Hậu. Mặc dù không đổi tính nhưng người ở bên ngoài xem ra căn bản không hề khác gì nhau.
Làm đàn ông vốn đã không có mặt mũi, hiện tại còn còn bị mọi người xem thường.
Thật vất vả sinh một đứa con trai nhướng mày nôn khí, nhưng lại là một cái bất tranh khí hàng.
"Trương Chính Xuân, tôi còn chưa có chết đâu. Nhà họ Hậu còn chưa tới phiên mày hô to gọi nhỏ." Ông cụ Hậu cầm quải trượng, từ trên lầu đi xuống, mặc dù đã có tuổi, tiếng nói nhưng không mất uy nghiêm.
Trương Chính Quang thấy ông cụ Hậu xuống tới, tranh thủ thời gian oạch một chút từ ghế sôfa đứng lên", trốn sau lưng của ông, ủy khuất cáo trạng: " Ông ngoại rõ ràng là cháu là cháu ngoại đích tôn của ông bị ủy khuất, ba còn giúp người ngoài nói."
"Ba, con không có ý đó." Trương Chính Xuân đối với ông cụ Hậu là tâm lý bản năng e ngại không dám lỗ mãng.
Ông cụ Hậu hừ lạnh một tiếng, không nhìn ông ta, ánh mắt già nua nhìn về phía cháu ngoại đích tôn mà mình luôn yêu thương, tiếng nói cũng không có uy nghiêm như vậy: "Chính Quang, chuyện này con cũng không thể trách ba con. Hiện tại nếu như không phải còn có nhà họ Hậu giúp đỡ, bây giờ cháu đã ở trong cục cảnh sát."
"Ông ngoại nào có ông nói nghiêm trọng như vậy, em họ không phải nói camera giám sát hậu hoa viên của bọn họ bị hỏng, mà cũng chỉ có mỗi người đàn bà ta kia thôi." Trương Chính Quang không tin, trước kia anh ta khiến một phụ nữ mang thai.
Bối cảnh của người phụ nữ kia còn lớn hơn Đan Diễn Vy, anh ta cũng chưa bị thế nào.
"Em họ của cháu không có thiết bị giám sát, không có nghĩa là Lục Trình Thiên tìm không ra chứng cứ. Chúng ta đã nhận được tin tức, đoán chừng ngày mai trong nhà sẽ có người tới."
Ông cụ Hậu cũng vì này chuyện này đau đầu thật lâu, nếu cháu ngoại đích tôn duy nhất thật sự bị mang vào cục, không chỉ có là vấn đề mặt mũi, rất có thể còn ảnh hưởng tới tiền đồ sau này.
Tại trong cục lưu lại ngọn nguồn, làm cái gì đều bị hạn chế.
Trương Chính Quang nhìn ông cụ Hậu nghiêm túc biểu lộ không giống nói đùa, không tự chủ được lui lại hai bước, trong lòng rốt cục cũng biết sợ hãi: "Ông ngoại, cháu không muốn ngồi tù. Cháu là cháu ngoại đích tôn của ông, ông sẽ không trơ mắt nhìn cháu đi ngồi tù."
"Mẹ, ba, các người nhanh nghĩ một chút biện pháp cho Bây giờ, Trương Chính Quang mới hiểu được tình thế nghiêm trọng đến mức nào.
Hậu Tuyết Lâm nghe xong con trai phải ngồi tù, nước mắt liền ra: "Ba, ba nhanh nghĩ biện pháp, thật sự muốn để Chính Quang ngồi tù, con cũng không muốn sống."
"Mẹ, con không phải ngồi tù. Con còn trẻ, con còn có sinh hoạt, mà lại đều là do đàn bà khốn nạn kia câu dẫn con, thật sự không liên quan đến con." Trương Chính Quang biết chỉ cần anh ta cầu xin mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu anh ta.
Quả nhiên Hậu Tuyết Lâm nhìn thấy bộ dạng con trai chịu ủy khuất, trong lòng đau không ngớt: "Ba, Chính Xuân, con mặc kệ, các người nhất định không thể để cho Chính Quang đi ngồi tù. Như thế cuộc sống của nó sẽ có chỗ bẩn, sau này sao có thể gặp người khác."
Trương Chính Xuân bị nhao nhao đau đầu, nhưng cũng không có cách nào thật nhẫn tâm mặc kệ, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía ông cụ Hậu: "Ba, nếu không con đi tìm Lục Trình Thiên, xem cậu ta có ba đầu sáu tay có thể nhịn, khó chơi như thế nào?"