Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 182: TIỆN NHÂN MẮNG AI?




CHƯƠNG 182: TIỆN NHÂN MẮNG AI?

Đan Diễn Vy đôi môi ửng đỏ vẫn chưa phản bác, một cái tay tựa hồ sắp cào nát ghế sô pha.

Đan Diễn Vy có thể chịu, nhưng Vu Tư Tư chưa chắc sẽ nhẫn, cô không khách khí nói: “Mấy người các người sáng sớm đã ăn phân rồi sao, miệng thối như vậy."

Mấy người kia hoàn toàn biến sắc, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vu Tư Tư: “người phụ nữ này nói chuyện sao lại thấp kém như thế."

"Chính là vậy đó, cô có biết ba của Vũ Thư là ai không mà dám ăn nói như vậy."

"Ha, ba cô là Lý Cương? Lý Cương là cha ngươi, làm sao còn muốn dùng thân phận ép tôi?" Vu Tư Tư làm ra một vẻ mặt xem thường, chuyện cười, Vũ Thư cô cũng không để vào mắt, còn có thể sợ mấy người phụ nữ chỉ biết nịnh nọt này sao.

"Cô người phụ nữ này..." người phụ nữ bên cạnh còn muốn nói, bị Vũ Thư một tay ngăn lại.

Vũ Thư cũng mặc kệ người phụ nữ đang nghi hoặc, một đôi mắt nhìn thẳng vào Đan Diễn Vy, cô không phải là vì cùng Vu Tư Tư đối nghịch mà nói những lời nhảm nhí này, mục tiêu của cô chủ yếu là Đan Diễn Vy.

"Vy, tại sao không nói chuyện, không phải bạn của cô tức giận rồi sao?"

Đan Diễn Vy trốn cũng không được, không trốn cũng không được, biết rõ Vũ Thư gọi cô thì là không chuyện tốt, nếu bây giờ cô không nên lên tiếng, Tư Tư khẳng định ra mặt vì cô.

Không thể làm gì khác hơn là nhấc mắt đối đầu với ác ý trong mắt Vũ Thư, bất đắc dĩ nói: “Vũ Thư, tôi không hề tức giận, hi vọng cô cũng không cần để ở trong lòng."

Nói xong, quay lại nói với người bạn tốt của mình: “Tư Tư, chúng ta đi thôi."

Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy mang vẻ khẩn cầu trong mắt, chỉ tiếc mài sắt không nên kim gật đầu: “Đi, đi, nơi này bẩn thỉu xấu xa thật làm cho người nháo tâm."

Người khác không biết thân phận Vu Tư Tư, nhìn thấy người phụ nữ kia xinh đẹp so với mình, trong lòng khó tránh khỏi đố kị trào phúng vài câu: “người phụ nữ này, miệng nên sạch sẽ một chút."

"Lúc nào mà nơi này con mèo con chó cũng có thể tùy ý tiến vào."

"Đúng vậy, Tiểu Thư, chờ chút nhất định phải làm cho quản lí của nơi này cho chúng ta một câu trả lời, chúng ta một năm giao mấy trăm triệu không phải là cùng với những người phụ nữ cấp thấp này ở cùng nhau."

"Cô đang nói cái gì, nói lại cho tôi nghe, hả?" Vu Tư Tư đã đi đến bên cạnh người đang vênh váo.

nhất thời không có phản ứng liền nhìn thấy Vu Tư Tư kề mặt lạnh lại, mắt phượng lấp loé ý tàn nhẫn làm cho cô một trận nghĩ đến mà sợ hãi, bước chân theo bản năng lùi về sau một bước, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cô, cô muốn thế nào."

Vu Tư Tư hừ lạnh: “Quỷ nhát gan."

Một đám người phụ nữ ngu xuẩn, không có chuyện gì thì thích tụ lại cùng nhau xa lánh người khác, không biết mình mới là người bị lợi dụng.

Đan Diễn Vy cúi thấp đầu, muốn tránh khỏi Vũ Thư rời đi, bước chân mới vừa bước ra một bước, cánh tay đã bị người dùng lực kéo, cô chỉ có thể bị ép ngừng lại.

"Vy, cô bỏ đi như vậy, còn nói không phải tức giận?"

Đan Diễn Vy có thể cảm giác được cánh tay mình mềm mại bị móng tay sắc nhọn cứa vào, ngữ khí rất nhạt mở miệng: “Buông tay."

Vũ Thư hơi run, có chút không dám tin tưởng chính mình nghe được cái gì, tiện nhân còn dám phản kháng cô?

Sức mạnh trên tay không còn nắm chặt, trên mặt là một dáng vẻ nhu nhược: “Vy, cô còn vì chuyện củThiên mà tức giận đúng không, tôi liền biết, nói thế nào chúng ta cũng là bạn đại học, cô thật sự muốn như vậy phải không?"

Vũ Thư tạo nên tình huống như là Đan Diễn Vy thích bạn trai của mỉnh, hiện tại không cam lòng lại quấn lấy làm kẻ phá rối.

Người chung quanh vừa nghe, ánh mắt nhìn Đan Diễn Vy đều trở nên không giống nhau, có căm ghét, khinh bỉ, buồn nôn, còn có hèn hạ.

Bạn bè của Vũ Thư càng là căm phẫn sục sôi lên tiếng phê phán cô: “Trời ạ, Thư à cô thực sự là chịuoan ức, loại người phụ nữ này làm sao mà làm bạn bè với cô được."

"Người nghèo trong xương chính là tiện, còn coi mình là cô bé lọ lem muốn trở thành công chúa a, nằm mộng ban ngày." Không biết ai trước tiên đưa tay bấm vào cánh tay Đan Diễn Vy.

Người phía sau cũng ở trên người cô lung tung bấm, càng dùng sức, tâm tình liền càng thoải mái hơn: “Cô thật coi mình là chim sẻ còn có thể bay lên đầu cành cây biến Phượng Hoàng, tôi khuyên cô vẫn là bé ngoan về hộp đêm đi làm đi, nói không chắc ngày nào đó tôi tâm tình tốt, mang mấy ngườ công nhân đến bắt chuyện với cô."

người phụ nữ một câu nói, trêu đến những người xung quanh cười đến run rẩy cả người: “Phỉ Phỉ, cô thật là hư a, lại đi tìm người giúp người ta."

"Cô là tiện nhân nên phối với mấy tên đàn ông thô lỗ mới đúng."

"Trình Tiếu cô còn nói tôi đây, miệng của cô còn độc hơn tui nhiều."

Trên người Đan Diễn Vy truyền đến cảm giác đau, cô như là không có cảm giác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Thư, âm thanh trong trẻo một lần cuối cùng cường điệu: “Buông tay."

Vũ Thư quen thuộc Đan Diễn Vy biết vâng lời, nhẫn nhục chịu đựng, đánh không nói lại, đột nhiên nhìn thấy Đan Diễn Vy có ý lạnh, trong lòng một trận hoang mang, hoang mang qua đi là vô hạn tức giận.

Tiện nhân chết tiệt còn dám uy hiếp cô.

Trong mắt Vũ Thư loé ra một vệt ác ý, trên mặt mang theo một tia oan ức: “Vy, cô không nên tức giận, bạn bè của tôi đều là không cố ý, tuy rằng Thiên yêu thích tôi, cô cũng không cần thiết sa đọa như vậy a, buổi tối còn phải đến địa phương đó công tác... ."

Cô đây là muốn khẳng định công việc của Đan Diễn Vy.

Vu Tư Tư nghe được những người phụ nữ kia ăn nói khó nghe, đang nhìn đến Vũ Thư mở mắt nói chuyện, tức giận lông mày đều sắp muốn dựng thẳng lên, khí thế hùng hổ đi tới.

"Con mẹ nó các cô còn phí lời một câu, đừng trách tôi không khách khí."

Vũ Thư nhìn thấy Vu Tư Tư đi tới, trong mắt loé ra một tia thực hiện được, cực nhanh ẩn nấp ở trong mắt, Vu Tư Tư đến gần trong nháy mắt đó, buông ra tay đang nắm tay Đan Diễn Vy.

Thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý tới cô ta, nhấc chân dùng sức giẫm vào Phỉ Phỉ dựa vào chính mình gần nhất.

"A —— con tiện nhân kia giẫm tôi."

Lâm Phỉ Phỉ liếc mắt một cái, thấy mặt Đan Diễn Vy đầy ngạc nhiên, cô ta nhìn quanh đều là bạn bè của chính mình, trong lòng đã nhận định người giẫm cô ta khẳng định là cô.

Nhất thời mắt lộ hung quang, dương tay một cái liền quất tới.

Đan Diễn Vy nhìn thấy Vũ Thư giẫm bạn của cô ta nên thấy kinh ngạc, thì một bạt tai vang dội xông tới mặt.

'Bộp' một tiếng, tất cả âm thanh đều đình chỉ.

"Tiện nhân, cô không phải chỉ là một kỹ nữ thôi sao, còn dám giẫm tôi." Lâm Phỉ Phỉ còn nâng tay cao ở giữa không trung, lòng bàn tay chấn động đến mức tê dại, có thể thấy được cô ta dùng sức mạnh bao lớn.

Ai cũng không thấy khóe miệng Vũ Thư chợt lóe lên ý cười, ha ha, đáng đời.

Đột nhiên một bạt tai so với Phỉ Phỉ còn dùng lực mạnh hơn đánh lại đây.

Tiếng bạt tai vang dội lanh lảnh, Lâm Phỉ Phỉ đau bưng nửa bên mặt rít gào: “Tiện nhân, cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi! ."

Vu Tư Tư thổi thổi tay của chính mình, trong mắt lướt qua một tia ghét bỏ, duỗi ra một cái tay khác đem Đan Diễn Vy kéo ra ngoài, lạnh lùng nhìn cô cười: “Tiện nhân mắng ai đó."

Vũ Thư còn muốn ngăn cản, Phỉ Phỉ đã trước một bước trả lời: “Tiện nhân là mắng cô."

Vu Tư Tư lộ ra một vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là tiện nhân đang mắng tôi, tốt, tôi biết rồi, tiện nhân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK