CHƯƠNG 286: CÙNG TÔI TRỞ VỀ
Khuôn mặt Đan Diễn Vy trắng bệch, ánh mắt nhìn Lục Trình Thiên vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh để làm dịu lại vết dao mới cắt vào trái tim cô.
"Lục Trình Thiên, nếu như tôi là một người phụ nữ dơ bẩn, anh là cái loại gì, con trâu miễn phí sao?"
Tay Lục Trình Thiên nhanh như chớp thô bạo bóp chiếc cằm nhỏ của cô, hơi thở lạnh lẽo áp sát gần cô, dưới ánh đèn cả người cô bị bao phủ, cặp mắt lạnh lùng không một chút độ ấm nhìn chòng chọc vào cô.
Giống như muốn đốt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô thành hai lỗ thủng: “Đan Diễn Vy, lá gan của cô càng ngày càng lớn, Hà Cảnh Quân đã cho cô bao nhiêu can đảm, hả?”
"Đúng thì thế nào, có liên quan gì tới anh?" Đan Diễn Vy cảm nhận rõ ràng lực tay của người đàn ông này dần dần nắm chặt chỗ xương quai hàm đã phát đau của cô, nhưng dù như thế cô vẫn không muốn cúi đầu trước người đàn ông này.
Cô không biết nên chạy đến nơi nào mới có thể không bao giờ gặp lại người đàn ông lạnh lùng mà vô tình này, cô rõ ràng không còn gì để mất nữa, tha hương nơi đất khách quê người, vì sao vẫn đụng phải anh.
Vì cái gì vẫn còn phải đối mặt với sự xúc phạm như vậy.
Trái tim con người đều là thịt mềm, cô cũng không phải là siêu nhân, cũng không phải là khúc gỗ, trái tim của cô cũng biết đau.
Hơi thở của Lục Trình Thiên càng lúc càng tới gần, âm thanh lạnh lẽo khiến cho trái tim cô căng lên: "Cô nghĩ xem vì sao Hà Cảnh Quân lại về nước?"
Một nháy mắt, ánh mắt Đan Diễn Vy nhìn Lục Trình Thiên không ngừng phóng to, trong mắt đều là không thể tin được, hóa ra trước khi đi Cảnh Quân có lời muốn nói nhưng lại thôi là có lý do, đều là Lục Trình Thiên ở trong nước giở trò nên anh mới không thể không trở về.
Nhưng lại không muốn để cô tự trách mình nên mới không nói lời nào, còn an ủi cô cứ yên tâm. Đáng giận nhất là cô còn yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng tốt của anh.
Đan Diễn Vy nghiến răng nói: “Lục Trình Thiên, anh thật quá hèn hạ.”
Lục Trình Thiên nhìn ánh mắt của Đan Diễn Vy đang phẫn nộ vì một người đàn ông không liên quan, trong lòng lạnh lẽo vô vùng: “A, Đan Diễn Vy có phải cô đã quá coi thường tôi hay không, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Anh có quá nhiều thủ đoạn, nhiều đến mức thừa sức phá hủy mười Hà Cảnh Quân, mười nhà họ Hà, để xem cô lựa chọn thế nào.
"Không, anh không được làm như vậy, Cảnh Quân vô tội, anh muốn làm gì thì hãy trút giận lên người tôi.” Đan Diễn Vy sợ, cô thật sự sợ, nếu như Cảnh Quân vì như vậy mà xảy ra chuyện, cả đời này cô không thể tha thứ cho bản thân mình.
Sự yếu đuối và sợ hãi của Đan Diễn Vy cũng không làm cho tâm trạng Lục Trình Thiên tốt hơn, tức giận trong lòng ngày càng tăng, cô để ý Hà Cảnh Quân như vậy, vì người đàn ông hoang dã kia mà sẵn sàng nhượng bộ.
"Cùng tôi trở về."
Anh phát hiện trong khoảng thời gian này dường như mình quá mức dễ nói chuyện, để cổ tưởng rằng anh là một con mèo ốm yếu.
Đã cho cô không gian, cô lại không biết thức thời, nên anh cũng không cần thiết phải tử tế như vậy, nếu như vậy anh muốn đưa cô về bên cạnh mình thì đã làm sao?
"Không, tôi không thể quay về, Lục Trình Thiên tôi cầu xin anh thả tôi ra, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Cảnh Quân nữa, tôi có thể biến mất hoàn toàn.” Tất cả sự kiêu ngạo của Đan Diễn Vy bị đập tan, cô đây là đang lấy trứng chọi đá, huống hồ ngay cả cánh tay của cô cũng không tính là gì.
Nhưng ngày mai Du Du phải làm phẫu thuật, cô tuyệt đối không thể bị Lục Trình Thiên nhốt ở đây, cô nhất định phả rời đi, nhất định phải thoát khỏi ma quỷ trước mặt này.
Lục Trình Thiên nhìn thấy phản ứng bối rối cùng lo lắng của Đan Diễn Vy, trong mắt lộ ra vẻ nghỉ ngờ, dựa theo bối cảnh của Hà Cảnh Quân, lựa chọn ở trong nước là tốt nhất, tại sao lại muốn đưa Đan Diễn Vy đi ra nước ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, anh phát hiện Đan Diễn Vy có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, trong đầu bỗng nhiên trở nên âm u, anh đột nhiên nhớ lại Đan Diễn Vy luôn có một bí mật nào đó không muốn cho ai biết.
Bởi vì Lục Nhĩ xuất hiện, làm rối loạn suy nghĩ của anh, Đan Diễn Vy lần này đi ra nước ngoài khả năng không liên quan đến Hà Cảnh Quân mà là cùng với bí mật trong người của cô có quan hệ.
"Đan Diễn Vy, có phải cô có chuyện gì giấu diếm tôi?”
"Tôi không có." Đan Diễn Vy trả lời quá nhanh, quả nhiên thấy trong mắt Lục Trình Thiên hiện lên một tia nghi ngờ, trái tim nhảy lên cổ hỏng, lại không thể biểu hiện quá mức bất thường, nước mặt đột nhiên rơi xuống.
Bình tĩnh lại, cô nửa thật nửa giả đem những lời trong lòng nói ra: “Lục Trình Thiên, tôi không phải khúc gỗ, tôi cũng biết đau lòng khổ sở, nếu anh đã cùng Vũ Thư ở cũng một chỗ, vì cái gì không buông tha cho tôi?”
Câu nói sau cùng, cô là gào thét nói ra: "Anh có hiểu không, tôi không muốn làm tình nhân của anh, tôi cũng không muốn làm tiểu tam, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.”
Cô thật sự rất mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể yêu được nữa không thể thương được nữa, trên người cô gánh vác quá nhiều đã ép cô sắp không thể thở nổi.
Nước mắt Đan Diễn Vy giống như không phải rơi vào mu bàn tay của anh mà rơi vào trái tim của anh, đốt cháy một mảnh, lông mày Lục Trình Thiên cau lại: "Cô để ý tôi ở bên cô ta?”
"Anh cảm thấy là một người phụ nữ sẽ thích chia sẽ người đàn ông của mình cho một người phụ nữ khác?” Đan Diễn Vy trong lòng cười khổ một tiếng, Lục Trình Thiên là thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.
Một người phụ nữ bình thường không bao giờ nguyện ý thấy người đàn ông mình yêu thương đi cùng một người phụ nữ khác, cũng không phải đầu óc bị bệnh, tấm lòng có lớn đến mấy cũng không lớn như vậy.
Lục Trình Thiên không trả lời ngay lập tức, nhìn Đan Diễn Vy một lúc lâu, thấp giọng từ tốn nói: “Tôi có thể không ở bên người phụ nữ khác.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.
Bởi vì ở trong lòng Lục Trình Thiên, Vũ Thư căn bản không phải người phụ nữ của anh, chỉ là một phần của nhiệm vụ, là người phụ nữ anh nhất định phải hiểu.
Nhưng anh lại quên mất, không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu hoặc có thể đọc được suy nghĩ của mình.
Đan Diễn Vy nghe được giọng nói của Lục Trình Thiên như thể bố thí, trái tim càng thêm đau đớn, anh quả nhiên đúng là một xạ thủ, anh nghĩ rằng chỉ cần không có quan hệ thể xác với những người phụ nữ khác thì cô nên cảm thấy biết ơn à?
Nước mắt của cô giống như những vì sao sáng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao ngạo trước mặt, khóe miệng cười nhạt, từng chữ từng chữ nói rõ ràng với anh: "Lục Trình Thiên, cái tôi muốn không phải chỉ như vậy, cái tôi muốn anh không thể làm được, anh cũng không cho được.”
Không, cô không chỉ muốn như vậy, và cô cũng đã nhìn thấu người đàn ông trước mặt mình. Thật ra anh không hề hiểu cái gì gọi là yêu, cho dù là Vũ Thư cũng chỉ như vậy thôi.
Đan Diễn Vy không biết là đang đồng cảm với người khác, hay là tự cười chính mình, cùng một người đàn ông không hiểu gì về tình yêu nói chuyện, lại là nói chuyện yêu đương, đây chẳng phải là đàn gảy tai trâu hay sao?
Nhưng những giọt nước mắt mặn chát này vì sao chảy vào trong bụng, làm trái tim cô thấy đau đớn vô cùng.
Lục Trình Thiên rất không thích nụ cười lúc này trên mặt Đan Diễn Vy, điều này làm cho lòng anh cực kỳ khó chịu, dường như mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh không thích cảm giác mất kiểm soát như vậy: “Cô không nên được đằng chân lân đằng đầu.”