"Làm tốt lắm, tiểu Giáp." Lục Nhĩ vỗ vai khen ngợi hắn, bản tính vốn đa nghi, Lục Nhĩ cũng không vội đi lên mà dặn đàn em đi quan sát xung quanh nếu có động tĩnh gì lập tức báo lại.
"Các ngươi ở chỗ này chờ lâu như vậy, có thấy gì đáng nghi hay không?”
"Anh Nhĩ, em làm việc thì anh cứ yên tâm, em đã để các anh em kiểu tra bến cảng này rồi, hôm nau không có ai tới.” Tiểu Giáp vỗ ngực đảm bảo.
Lục Nhĩ lúc này mới gật đầu, nhấc chân đi vào du thuyền.
Mười người áo đen đang cầm súc lục giảm thanh trên tay, thần kinh căng thẳng quan sát xung quanh, lấy du thuyền làm trung tâm tạo thành một khu bảo vệ vững chắc, chỉ cần có người tới gần nhất định sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ.
"Lúc nào thì bắt đầu ra tay." Trương Tinh Nhiên đã bắt đầu mấ kiên nhẫn, không nghĩ tới Lục Nhĩ lại rác rưởi còn có thể tạo ra một thằng cha như vậy, thật sự là coi thường con chuột trong cống thoát nước.
Đường Kỳ Dũng cũng nhìn Lục Trình Thiên, hiện tại ra ngoài cũng coi như bắt được quả tang, Lục Nhĩ muốn ve sầu thoát xác cũng không có cách nào, trừ phi chính hắn mọc cánh bay đi, nếu không thì chắc chắn đêm nay hắn chính là con cá trong chậu rồi.
Lục Trình Thiên chỉ nói một chữ chính là: "Đợi."
Làm người chỉ huy tổ chức, anh phải đem tổn thất hạ xuống mức thấp nhất, dùng chi phí nhỏ nhất để đạt được lợi ít lớn nhất.
Lục Trình Thiên nói đợi thì bọn họ chỉ có để đợi.
Từng phút từng giây trôi qua dường như biến thành những giọt mồ hôi nóng bỏng chảy sau lưng, vì không muốn thu hút sự chú ý, hiện tại nhiệt độ đạt tới ba mươi độ nhưng trong xe không hề bật điều hòa, mọi người đều dựa vào khí lạnh phát ra từ người Lục Trình Thiên đổ mồ hôi.
Vẫn là phải giả vờ như không có chuyện gì, càng khó khăn gian khổ càng như không có việc gì, có thể ngồi trong xe chờ đợi đã là sự hưởng thụ vô cùng lớn.
Chỉ là quá trình chờ đợi này vô cùng khó khăn.
Mặc dù mọi người đều bị lây từ bầu không khí căng thẳng này, nhưng Lục Trình Thiên vẫn một bộ dạng bình tĩnh ung dung.
Mười phú sau Lục Nhĩ cuối cùng cũng mang nụ cười hài lòng từ boong tàu đi xuống, hắn nhìn lô hàng kia nó chắc chắn là cực kỳ giá trị, chỉ cần tối nay có thể rời bến cảng an toàn, Lục Nhĩ hắn lập tức có thể ở Tế Nam thành cá chép chuyển mình, đến lúc đó cũng không cần nhìn ánh mắt người khác nữa, mà bọn họ còn phải tới nịnh bợ hắn.
Không uổng công hắn ở trên người Thẩm Thất Thất bỏ nhiều công như vậy, chờ đến khi hắn có tiền, sẽ mua một lô vũ khí đến lúc đó Lục Trình Thiên còn không phải để hắn muốn giết là giết hay sao.
"Anh Nhĩ, những người kia xử lý như thế nào?" Tiểu Giáp chỉ vào những người vệ sĩ bị trói trong khoang thuyền.
Lục Nhĩ làm một cái động tác kẹp khói, tiểu Giáp lập tức lăng xăng nịnh nọt móc từ trong túi ra một điếu thuốc đặt ở giữ hai ngón tay của Lục Nhĩ, cung kính châm lửa cho hắn hút thuốc.
Từng luồng khói xanh từ trong miệng Lục Nhĩ nhả ra, hắn mới không nhanh không chậm mở miệng: "Giết, cho cá ăn."
"Vâng, anh Nhĩ." Tiểu Giáp gật đầu.
Lục Nhĩ ra hiệu với mấy người ở cảng, rấy nhanh một chiếc xe chuyển chở Kcal được lái tới.
"Cẩn thận một chút, đừng làm đổ đồ vật bên trong.” Lục Nhĩ liền đứng ở bên cạnh hài lòng hút thuốc, nhìn đàn em của mình đang từng chuyển chuyển hàng xuống dưới, trong ánh mắt không giấu được sự tham lam, không uổng phí công hắn đánh cược liều lĩnh.
Lấy được một khoản tiền từ chỗ Thẩm Thất Thất, với năng lực hiện tại của hắn cũng nuốt không trôi một lô hàng lớn như vậy, cũng may hắn có đầu óc thông minh không giống như những người kia chỉ biết chém chém giết giết.
Ngón tay thon dài hữu lực của Lục Trình Thiên gõ lên mu bàn tay mấy lần, đột nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ vang lên: "Hành động."
Lục Trình Thiên vừa mới nói xong, Đường Kỳ Dũng cầm sẵn bộ đàm nói với nhóm người đang phục kích bên kia: "Hành động."
Cửa xe hàng kéo ra, từ trên xe Trương Tinh Nhiên nhảy xuống trước, Đường Kỳ Dũng bất đắc dĩ lắc đầu ở phía sau, đúng là nóng vội như con khỉ.
Lục Nhĩ hút được một nửa, điếu thuốc vẫn còn kẹp trên tay, giác quan thứ sáu nhiều năm nói cho hắn biết có thứ gì đó đang tiến lại gần, sắc mặt trở nên căng thẳng.
"Anh Nhĩ, sao vậy?" Tiểu Giáp không rõ trước đó một giây Lục Nhĩ còn vui sướng nuốt mây nhả khói, hiện tại sắc mặt lập tức khó coi như vậy.
"Câm miệng." Lục Nhĩ khẽ quát một tiếng, mặc kệ hắn, tiếp tục lắng tai nghe, rất nhanh, âm thanh kia nghe ngày càng rõ ràng.
Tiểu Giáp bị quát một câu cũng không dám nói nhiều, nhìn ánh mắt Lục Nhĩ càng ngày càng cứng ngắc, tâm trạng của hắn cũng bị lây theo, yết hầu không tử chủ được nuốt một cái, từ sau thắt lưng lấy ra một khẩu súng đặt lên ngực, ánh mắt lén lút nhìn vào bến cảng tối đen.
Tại sao hắn cảm thấy nghe được bất cứ cái gì.
Không đến một phút, Lục Nhĩ sắc mặt thay đổi, hét to với những người chuyển hàng: "Toàn bộ lên xe, lập tức rút lui."
"Anh Nhĩ, rốt cuộc làm sao vậy, toàn bộ hàng còn chưa chuyển xuống hết, cứ đi như vậy sao?” Tiểu Giáp nhìn xe tải còn chưa xếp được một nửa hàng, không hiểu hỏi.
Lục Nhĩ trực tiếp đá hắn sang một bên, nhanh chóng chạy về phía chiếc xe, phản ứng của hắng rất nhanh, bỏ được thì liền bỏ, nhưng người hắn đụng phải là người không bình thường.
Hắn không thể nào đấu lại Lục Trình Thiên, bất kể là trong vụ kiện hay sắp xếp bố cục, người đàn ông đáng sợ, chưa từng có nửa điểm sơ xuất.
Bỗng chốc, bến cảng vốn dĩ đang yên tĩnh đã xông ra mấy chục người, đem bọn họ bao vây lại toàn bộ.
Tiểu Giáp bị ngã trên mặt đấy không dám đứng lên, cúi đầu xuống thấp nhất có thể, lén lén nhìn mấy chục người đàn ông được huấn luyện nghiêm ngặt mặc áo chống đạn, trật tự mà khí thế nhìn bọn họ.
Mà người của bọn họ đã hoảng loạn đến không biết phải làm sao, thấy rõ sự chênh lệch tương phản, không cẩn nghĩ cũng biết sức mạnh của đối phương như thế nào, dường như đã quen đối diện với bố cục này.
Ánh mắt Lục Nhĩ hung gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ, dường như đợi người nào đó xuất hiện.
Rất nhanh ở nơi hắn nhìn, một con đường được mở ra, một thân ảnh lạnh lùng kiêu ngạo mà mạnh mẽ từ trong bóng tối chậm rãi tiến đến, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống như sương lạnh ngưng tụ, để cho lòng người ta không tránh được cảm giác run sợ.
Hai tay Lục Nhĩ nắm chặt, đôi mắt hổ trừng trừng nhìn thẳng, hắn biết nhất định là Lục Trình Thiên đang giở trò, là hắn quá nóng lòng để đạt được mục đích, căn bản không nghĩ chuyện lớn như vậy làm sao lại có thể tiến hành vô cùng thuận lợi.
Nhìn thấy khuôn mặt Lục Trình Thiên, hắn cảm thấy vết sẹo bên trái mờ hồ bị đau, đó là sự căm hận từ tận bên trong xương tủy, giọng nói khàn khàn như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Trình Thiên: "Lục! Trạch! Nhận! Lại là mày!"
Ánh mắt Lục Trình Thiên lạnh lẽo lướt qua, nhàn nhạt nhìn về phía hắn: “Xem ra trong lòng anh cũng đã sớm đoán được sẽ có một ngày này.”
"Làm sao mày biết tao ở chỗ này?”
Lục Nhĩ nghĩ không hiểu nổi, Lục Trình Thiên sẽ xuất hiện ở chỗ này, anh ta cũng chỉ là một vị luật sư, sao có thể nắm được nhiều tin tức như vậy, hơn nữa hắn ẩn núp lâu như vậy, thật vất vả mới moi được tin tức từ phía Thẩm Thất Thất.
Lục Trình Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, nói tiếng lóng chỉ hai người bọn họ mới hiểu được: “Lục Nhĩ, lần thứ hai."