Tư Tư cố ý nói với giọng điệu xấu xa: “Phí lời, tớ sao có thể nói cho thằng bé biết, người phụ nữ có khuôn mặt giống như đầu heo này chính là mẹ của nó đây? Đến trái tim nhỏ bé của tớ cũng bị cậu dọa cho sợ hãi đây.”
Đan Diễn Vy nhìn cô đùa ngược lại: “Tư Tư, tớ biết cậu có tấm lòng lương thiện, chỉ là miệng hay nói lời cay độc một chút thôi, nhưng không sao, tớ đã quen rồi.”
“Tớ chẳng muốn nói với cậu nữa, tớ phải đi đón con trai của tớ rồi.” Vẻ mặt Tư Tư phiền não, đứng dậy cầm đồ của mình rời đi, trước khi đi ra ngoài vẫn không quên dặn dò: “Buổi tối cậu nhớ phải bôi thuốc đó.”
“Tớ biết rồi.” Trong lòng Đan Diễn Vy ấm áp.
Tư Tư vừa rời đi, nụ cười mạnh mẽ trên khuôn mặt Đan Diễn Vy liền dập tắt, cô không cần chạm cũng biết mặt mình sưng bao nhiêu, cảm giác nóng rát vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.
Bây giờ, đầu gối bị Vũ Thư đá trúng vẫn còn đau âm ỉ.
Đan Diễn Vy cẩn thận kéo quần áo của mình lên, nở nụ cười khổ, quả nhiên trên người, trên eo có rất nhiều vết bầm, cũng may cô không để cho Tư Tư nhìn thấy.
Nếu không thì với tính khí nóng nảy của Tư Tư, chắc chắn sẽ chạy tới nhà họ Vũ ầm ĩ.
Đan Diễn Vy không thể làm gì khác là tự mình bôi thuốc, cô vừa mới vươn tay lấy thuốc, không cẩn thận đã động vào vết thương ở sau lưng, mồ hôi lạnh túa ra, cho thấy sau lưng cô cũng không thoát khỏi bị đánh.
Xem ra Vũ Thư thật sự không thể nào tha thứ cho cô.
Một mình Đan Diễn Vy không thể làm gì khác, cô đành phải tự mình bôi thuốc những chỗ cô có thể với tới, còn sau lưng và những nơi không với tới, cô chỉ có thể đợi vết thương từ từ hồi phục.
Sau khi thoa thuốc xong, Đan Diễn Vy đã toát mồ hôi lạnh nhiều lần, cẩn thận đi về phía sô pha, cũng không nhúc nhích nữa.
Chỉ là không đợi cô nằm xuống mấy phút, điện thoại lại reo lên một lần nữa.
Đan Diễn Vy đành phải di chuyển chậm rãi đủ để lấy được điện thoại, cũng may là trước khi đi, Tư Tư đã lấy điện thoại của cô ra ngoài, nếu không thì cô thật sự phải bò tới lấy.
“A lô, Cảnh Quân anh tìm em sao?”
“Vy Vy, em làm sao vậy?” Hà Cảnh Quân nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô thì hỏi ngay lập tức.
“Em chỉ bị cảm lặt vặt thôi.” Đan Diễn Vy giả bộ ho lên hai tiếng, suýt chút nữa thì cô quên mất, Hà Cảnh Quân này là một người đàn ông rất tỉ mỉ.
“Em có bị nặng lắm không, có cần phải đi tới bệnh viện lấy thuốc không?” Hà Cảnh Quân quan tâm hỏi cô ngay tức khắc.
“Chỉ là cảm cúm lặt vặt thôi, ngày mai sẽ khỏi.” Đan Diễn Vy sợ Hà Cảnh Quân tiếp tục hỏi thăm, cô vội vàng di chuyển đề tài: “Đúng rồi, Cảnh Quân, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Hà Cảnh Quân dịu dàng nói: “Anh nghe nói ngày hôm nay mới chiếu một bộ phim rất hay, chỉ muốn hỏi em có muốn cùng nhau đi xem không?”
“Thật ngại quá Cảnh Quân, hôm nay có thể em sẽ không đi được, đợi thêm hai ngày nữa em sẽ đi cùng anh có được không?” Đan Diễn Vy có chút xấu hổ từ chối anh.
“Không sao, sức khỏe em mới quan trọng nhất.” Hà Cảnh Quân liếc mắt nhìn hai vé xem phim mình đã mua ở trong tay, lặng lẽ ném vào thùng rác ở dưới chân.
Đan Diễn Vy nói mấy câu khách sáo với Hà Cảnh Quân rồi mới cúp máy.
Vũ Thư phóng xe, vượt qua mấy trụ đèn đỏ về tới nhà.
“Ầm” Cánh cửa chính bị cô dùng sức đẩy ra.
Người giúp việc nhìn thấy bộ dạng Vũ Thư nhếch nhác như vậy thì không khỏi thốt lên, vội vàng chạy tới hỏi: “Cô chủ, cô bị sao vậy, trên người toàn là vết nước, tôi đi lấy khăn lông tới cho cô ngay.”
“Không cần, ba mẹ tôi đâu?” Vũ Thư gắt gỏng đẩy người giúp việc đang đứng trước mặt mình ra.
Người giúp việc nhìn thấy khí thế hung hăng của Vũ Thư thì không dám tới gần, sợ hãi trả lời: “Ông chủ và bà chủ đều ở thư phòng trên tầng hai.”
Con ngươi của Vũ Thư trầm xuống, nhấc bước đi lên tầng hai.
Cô còn chưa đi tới gần thư phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra từ cánh cửa đang khép hờ.
“Thiên Dương, Thư nhà chúng ta đã ở nước ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu bây giờ con bé có thích Lục Trình Thiên thì ông cũng đừng ngăn cản nữa.”
Người đàn ông khẽ thở dài nói: “Bây giờ, Lục Trình Thiên đã không còn giống như năm đó nữa, không ngờ, tôi tung hoành trên quan trường nhiều năm, vậy mà cũng có lúc nhìn lầm, bây giờ nếu Thư có thể ở bên Lục Trình Thiên, đương nhiên tôi sẽ rất vui mừng, chỉ sợ Lục Trình Thiên sẽ không nghĩ như vậy.”
“Không đâu, không phải Lục Trình Thiên rất để tâm đến Vũ Thư nhà chúng ta sao, cậu ta sẽ không để ý những chuyện này đâu.”
“Phụ nữ đúng là phụ nữ, ánh mắt quá mức nông cạn, bà cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy sao?”
“Thiên Dương, vậy Thư nhà chúng ta phải làm như thế nào… Nếu như năm đó chúng ta không…”
Vũ Thư ở bên ngoài cũng nghe đủ rồi, đột ngột đẩy cửa vào, lớn tiếng chất vấn: “Ba, mẹ, rốt cuộc năm đó hai người đã làm gì sau lưng con?”