Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 97:




"Mau nhìn đi, có máu kìa, trên mặt đất có máu."

"Trời ạ, đúng là nghiệp chướng mà, một cô gái tốt đẹp như thế sao lại đi làm người thứ ba?"

Còn có người cố ý ở bên cạnh nói mát: "Con gái thời nay thoạt nhìn giống như con nhà lành, nhưng lại làm mấy việc còn thấp hèn hơn mấy con cave, đúng là buồn nôn muốn chết mà."

Lưu Mỹ Kỳ thỏa mãn khi thấy cảnh tượng này, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, đứng bên cạnh tiếp tục thêm mắm dặm muối nói.

"Thư à, cậu đừng nên tức giận, kẻ đê tiện như vậy chắc chắn rất biết cách giả bộ, nói không chừng cậu chia tay với đàn anh cũng là do cô ta góp gió thổi lửa đó."

Vũ Thư nghe Lưu Mỹ Kỳ nói như vậy, trong mắt cô ta nổi lên vẻ hung tàn, giọng điệu âm trầm nói: "Chẳng trách, chẳng trách tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mỗi lần tôi hỏi cô chuyện của Thiên, cô đều ấp a ấp úng..."

"Tại sao mấy lần tôi hỏi cô số điện thoại của bạn học cũ, cô luôn ra sức khước từ. Đan Diễn Vy, tôi đúng là không ngờ cô lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn như vậy."

Vũ Thư thấy Đan Diễn Vy hoàn toàn im lặng, không phản ứng gì, cô ta càng thêm tức giận, muốn xé nát bộ mặt của cô.

Cô ta không ngừng áp sát, trong miệng lại tuôn ra những lời nói độc ác: "Đan Diễn Vy, cô đang cười đắc ý sau lưng tôi đúng không? Cười tôi đã xem cô như là bạn thân nhất, nhưng ngoắt một cái cô đã cướp lấy người đàn ông của tôi."

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Vũ Thư gần như thét lên: "Đan Diễn Vy, sao cô lại thấp hèn đến vậy, nếu cô thiếu đàn ông, vậy thì cô có thể đi đến hộp đêm mà."

"Tại sao cô cứ phải cướp người đàn ông của tôi, cướp đi người đàn ông của bạn thân cô chứ?"

Đan Diễn Vy đối diện với những lời nhục mạ không chút lưu tình của Vũ Thư, trong mắt cô như có một tầng hơi nước, cô rất muốn giải thích, nhưng giải thích thì có ích lợi gì.

Sự thật là cô và Lục Trình Thiên ở bên nhau, sự thật là lúc Vũ Thư trở lại cô vẫn còn dây dưa không dứt với anh.

Cho dù là cô bị ép buộc, cho dù là cô có hàng vạn lý do bất đắc dĩ, nhưng cũng đề là trách nhiệm cô phải gánh vác.

Cô không thể để lộ chuyện của Du Du ra ngoài được, tuyệt đối không thể.

Vũ Thư từng bước tiến sát, không ngừng giơ tay ra xô cô về phía trước: "Đan Diễn Vy, cô nói đi, cô dựa vào cái gì mà ngủ với người đàn ông của tôi lại còn bày ra bộ dáng tủi thân như thế hả?"

Đan Diễn Vy cắn môi lùi về sau, cay đắng mở miệng nói: "Vũ Thư, tôi xin lỗi."

"Xin lỗi? Một câu xin lỗi thì có thể cứu vãn tất cả sao? Đan Diễn Vy cô đúng là làm cho tôi cảm thấy buồn nôn, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã làm gì có lỗi với cô à. Rõ ràng cô đã nói với tôi, cô sẽ không tranh giành Thiên với tôi cơ mà, nhưng cuối cùng thì sao chứ?"

Vũ Thư nói đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng không nhịn được khóc nấc lên. Cô ta hận, thật sự rất hận. Nếu như Đan Diễn Vy nói với cô ngay từ đầu, có lẽ cô cũng giận, nhưng không giống như bây giờ.

Cô ta đã bị gạt từ đầu tới cuối, bị người khác xem như một kẻ ngốc. Đã vậy cô ta còn nói chuyện của Thiên với cô ấy.

Khó chịu, phản bội, khuất nhục, đủ loại tâm trạng xoay quanh cô ta, cô ta chỉ muốn giết chết người phụ nữ trước mắt mình ngay lúc này.

"Vũ Thư..." Đan Diễn Vy nhìn thấy Vũ Thư rớt nước mắt, trong lòng cô càng khó chịu hơn. Cô cũng không muốn sự việc đi đến nông nỗi này, nhưng ai sẽ cho cô cơ hội lựa chọn chứ?

"Câm miệng, nghe thấy tên tôi từ trong miệng cô, tôi thấy rất buồn nôn."

Vũ Thư giận không nhịn nổi, túm lấy tóc của Đan Diễn Vy, một cước đá lên đầu gối của cô, Đan Diễn Vi bị đau, cơ thể khụy xuống đất, cái túi trên tay rớt trên mặt đất, mấy cái váy cực kỳ đắt cũng theo đó rơi ra ngoài.

Mấy lời xì xào xung quanh càng thêm lớn tiếng hơn. Phần lớn người đi dạo phố là phụ nữ, vốn dĩ bọn họ nghe được cái từ người thứ ba này đã cảm thấy hơi nhạy cảm.

Khi nhìn thấy Đan Diễn Vy không có bất kỳ phản kháng nào, bọn họ ngầm thừa nhận đây là hành động chột dạ của cô.

Có mấy người rất muốn đi tới đạp lên người cô mấy cái, mấy lời ác độc xem thường nối liền không dứt cứ nhắm vào cô mà chửi rửa.

"Bạn thân ra nước ngoài thì cướp người đàn ông của người ta, thật không biết xấu hổ."

"Loại phụ nữ này nên đày xuống mười tám tầng địa ngục, chết cũng chưa hết tội."

"Nhìn thì giống phụ nữ đàng hoàng, nhưng lại là con điếm ai cũng có thể lấy làm chồng."

Bàn tay chống trên mặt đất của Đan Diễn Vy hơi run, cô không ngừng hét trong lòng, không phải như vậy, sự thật không phải như vậy đâu. Cô không phải là người thứ ba, cô không phải là người thứ ba.

Hết thảy oan ức và lời giải thích rõ ràng đã đến miệng nhưng khi trong đầu cô hiện lên khuôn mặt non nớt, hồn nhiên kia, Đan Diễn Vy càng cố gắng nuốt ngược chân tướng và máu tanh vào trong.

Không thể nói, Đan Diễn Vy mày không thể nói.

“Bốp, bốp, bốp.” Từng tiếng bạt tai tàn nhẫn vang lên không dứt. Có thể thấy được người đánh ra sức cỡ nào, nhưng cô ta gần như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, nghĩ đến những tổn thương bản thân đang chịu, cô ta vẫn còn thấy chưa đánh đủ.

Vũ Thư giống như phát điên, giật tóc của Đan Diễn Vy, hai tay không ngừng đánh lên mặt cô, cho dù bàn tay cô ta đã đánh đến nỗi tê rần, nhưng vẫn không chịu dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK