“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc…” Du Du bị cô ôm vào trong lòng ngực nhỏ giọng an ủi.
Đan Diễn Vy bật cười, xoa xoa nước mắt, trong lòng cảm thấy mềm mại, hôn một cái lên mặt của Du Du: “Du Du, mẹ tuyệt đối sẽ không có không cần con, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa mẹ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh của con, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Du Du đâu.”
Cậu bé theo bản năng thở dài một hơi, biểu cảm căng cứng trên mặt nhìn y hệt như Lục Trình Thiên, lúc này rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi.
Trong lòng Đan Diễn Vy áy náy.
Năm phút trước cô đã có suy nghĩ trong đầu sẽ dẫn theo đứa bé trong bụng mà đi khỏi.
Cô đã chịu đủ những lừa dối và sự thất hứa, càng chán ghét cách sống như vậy.
Cho dù nhà họ Lục là một gia đình mà người khác không thể trèo cao như thế nào đi nữa, là nơi không để cho người ta chạm tới, nhưng trong mắt của cô chẳng có chuyện gì quan trọng hơn có cuộc sống bình yên.
Huống chi cô cũng không thể nào với được vị trí hiện tại của nhà họ Lục.
Những lời đồn đại nhảm nhí và châm chọc khiêu khích kia cuối cùng cũng sẽ đem lòng người đánh tan.
Cô muốn từ bỏ, muốn rút lui.
Nhưng khi đối mặt với Du Du, tất cả từ bỏ và lùi bước trước đó của cô, tất cả sự tự tôn và lý tưởng hoàn toàn đều biến mất hầu như không còn gì cả.
Cô không phải chỉ có một mình, mà còn một đứa con một tuần sau đã phải giải phẫu.
Một đứa con mà cả đời này cô cũng không thể nào dứt bỏ được.
Giờ khắc này, cô rất kiên định.
Cô không thể để cho Du Du trở thành một đứa con riêng, cũng không thể chỉ nghĩ vì bản thân, cho nên cũng chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
Dù đến cuối cùng cả mình mang đầy thương tích, chỉ cần có thể đảm bảo nuôi Du Du lớn khôn thì cô cũng đủ hài lòng rồi.
Sau khi trấn an Du Du, tâm trạng của Đan Diễn Vy cũng đã ổn đôi chút, nghe nói Lục Trình Thiên đang đợi ở bên ngoài, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt sửa soạn lại một chút, sau đó nói một tiếng với người đang giữ cửa: “Không cần phải ngăn anh ấy nữa.”
Thời thời khắc khắc Lục Trình Thiên đều chú ý tình huống ở chỗ Đan Diễn Vy, sau khi Đan Diễn Vy vừa giải trừ lệnh cấm thì anh nhận được tin tức này lập tức.
“Vy Vy.”
Lúc Lục Trình Thiên chạy tới, Đan Diễn Vy còn đang dùng cơm.
Tối hôm qua đến bây giờ cô vẫn luôn không nuốt trôi cái gì, lúc này có thể yên ổn ăn một bữa cơm cũng làm cho Lục Trình Thiên thở dài nhẹ nhõm.
“Đều nói khẩu vị của phụ nữ mang thai thay đổi rất lớn, có thứ gì muốn ăn hay không, để anh kêu người đi mua cho em.” Hai mắt Lục Trình Thiên sáng lấp lánh, đi đến ngồi đối diện với Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy khẽ nâng đầu lên, trong đôi mắt chợt lóe lên tia giản xảo: “Người ta đều đi mua mới có thể thấy thành ý, anh để cho người ta đi mua thì tính là gì?”
“Vậy tự anh đi hả?” Trong lòng Lục Trình Thiên thấp thỏm.
Quá không bình thường rồi.
Đan Diễn Vy cười nhạo: “Không cần đâu, tình trạng của em vẫn bình thường, lúc trước khi mang thai Du Du, em cũng không làm khó làm dễ.”
Lục Trình Thiên cúi gằm mặt xuống, trong lòng có chút áy náy.
Lúc mang thai Du Du, anh cũng không hề ở bên cạnh cô.
“Đứa con gái này anh sẽ nhìn con bé được sinh ra.” Giọng nói Lục Trình Thiên chắc nịch.
Đan Diễn Vy khẽ nhếch lông mày: “Anh biết đây là con gái à?”
“Chắc chắn luôn.” Lục Trình Thiên cao giọng đắc ý.
Không phải là không thích Du Du, chỉ là không có ai mà không thích trong nhà có cả trai lẫn gái.
Mà lúc không biết sự tồn tại của Du Du, anh cũng đã từng nghĩ tới nếu như bọn họ có một đứa con gái mềm mại, dịu dàng, đáng yêu lớn lên y hệt như Đan Diễn Vy, đó là một chuyện đáng vui mừng biết bao nhiêu.
Hai mắt Đan Diễn Vy cụp xuống, chợt mở miệng nói: “Em đã thay đổi suy nghĩ.”
“Cái gì?” Lục Trình Thiên không kịp đề phòng.
Đan Diễn Vy nói: “Con gái của anh muốn ăn sầu riêng xốp giòn…”
“Cái này phòng bếp có thể làm.”
“Món đó ở một cửa hàng cách không xa nhà của Lục Trình Dân là ngon nhất.” Đan Diễn Vy mỉm cười nhìn anh.
Lục Trình Thiên: “…”
“Được, Bây giờ anh lập tức đi mua cho em.”
Lời của Lão Phật Gia nhất định phải nghe theo.
Lục Trình Thiên đứng dậy liền đi.
Sắc mặt Đan Diễn Vy lạnh lùng, cô thu lại nụ cười trên mặt.
“Cô Đan, cô đã ăn xong rồi?” Người giúp việc thấy thế hơi nghi ngờ hỏi.
Cô ăn cũng không nhiều.
Đan Diễn Vy gật đầu: “Tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay về.”
Trong nhà họ Lục, bước ba bước là có một nhóm người, cũng không có quá nhiều sự riêng tư, mọi cử động của Đan Diễn Vy đều ngay dưới mí mắt của ông cụ Lục, cũng không cần gì phải cố kỵ.
Hỏi thăm một chút chỗ ở hiện tại của Vũ Thư, bên trong ánh mắt khác thường của người giúp việc, cô liền đi về phía phòng khách của sân trước.
Lúc này, Vũ Thư đang nham chán đọc sách, tính tình thích náo nhiệt của cô ta khó có thể bình tĩnh mà ngồi đọc một quyển sách.
Ở trong sân có vài loại hoa cỏ, hoàn cảnh rất tốt.
Ghế mây được đặt ở một chỗ trong vườn hoa, trông cực kỳ mộng ảo.
Lúc Đan Diễn Vy vừa tới liền nhìn thấy Vũ Thư đang mặc váy, tay cầm quyển sách thoải mái nhàn hạ như phát ra ánh sáng của sao trời.
Nhưng khi tới gần lại, cô nhịn không được mà cười nhạo trong lòng.
Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ và cách ăn mặc cùng với hương nước hoa, thật khiến cho người ta suýt chút nữa quên mất cô ta là một người phụ nữ đang mang thai.
“Ô, đây không phải là bà Lục à, sao có thể rảnh rỗi đến nơi rách nát nhỏ bé này của tôi vậy, không phải là đến xem trò cười đó chứ?” Vũ Thư khiêu khích cười một tiếng, khí chất thay đổi trong nháy mắt.
Đan Diễn Vy cười nhạt, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Nếu như nói chế giễu thì cũng không đến nỗi, tốt xấu gì cũng là chị em với nhau, đến quan tâm cũng coi như là chút tình cảm của lúc trước.”
Vũ Thư cười lạnh, cô ta chuyển động thân thể.
Đan Diễn Vy cũng không để ý, cô tìm một cái ghế ngồi, cái phế có hai bên tay vịn được trang trí dây leo nhiều màu, trông rất đẹp mắt.
“Cái ghế này thật đẹp, xem ra người thiết kế cái ghế này cũng rất dụng tâm.” Đan Diễn Vy khen một câu.
Vũ Thư không rõ ràng cho lắm nhìn sang, trong mắt có ý nghĩ nặng nề: “Chắc trong sân của mợ Lục có nhiều thứ quý giá hơn, nên sẽ không tới đây dành một cái ghế rách nát này của tôi chứ?”
“Đồ đẹp luôn luôn khiến người khác chạy theo như vịt, huống chi nếu như tôi muốn cướp, cô cũng không thể giành nổi không phải sao?” Đan Diễn Vycười khẽ, ánh mắt mang theo sự khêu khích.
Trong lời nói có hàm ý, Vũ Thư cắn răng: “Đan Diễn Vy, thứ thuộc về tôi thì cả đời này đều thuộc về tôi, người khác đừng mơ tưởng có được. Nếu không, tôi bằng lòng hủy nó đi cũng không để cho người khác đạt được.”
“Thì ra là thế.” Đan Diễn Vy ra vẻ như mình đã hiểu.
Vũ Thư Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, lửa giận trong lòng cũng không nhịn được mà từ từ dâng lên, nhưng nhớ đến người kia, nhớ đến cô ta sắp đứng trước tất cả lại không nhịn được mà hừ lặng trong lòng.
Bây giờ tôi để cô đắc ý một lát đi.
Chắc chắn sẽ có báo ứng.
Thế là Vũ Thư lại khôi phục sự lạnh nhạt.
Mí mắt lại rơi vào trên sách lần nữa: “Nếu như hôm nay cô đến đây chỉ vì giành với tôi một cái ghế, vậy cô có thể về rồi, tôi cũng không để ý.”
“Đứa bé này là của Thẩm Lãng?” Đan Diễn Vy chợt mở miệng.
Mí mắt Vũ Thư giật một cái, bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn thấy sự trêu tức trong mắt Đan Diễn Vy, lúc này cô ta mới thả lại trái tim xuống từ cổ họng.
Nhưng chấn động kịch liệt trong nháy mắt đó, cho dù ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đan Diễn Vy nhếch miệng cười một tiếng: “Xem ra cô thật sự có dính dáng đến anh ta.”
Vũ Thư híp mắt: “Đan Diễn Vy, nếu như cô ngậm máu phun người thì cô phải trả giá thật lớn!”