CHƯƠNG 192: BUỔI TỐI ĐÃ BIẾT TRƯỚC LÀ KHÔNG BÌNH YÊN
Lâm Vỹ đành gật đầu, nhưng thời gian này người mà có kì nghỉ dài nhất phải kể đến Vy Vy rồi, nhưng kì lạ là không ai hỏi một tiếng, cả hai việc gộp lại với nhau, trong đầu anh ta tự nhiên có một ý nghĩ điên rồ.
Nhưng vẫn có vẻ chưa chắc chắn: "Chị Mai, chị có biết Vy Vy vào công ty như thế nào không?"
Hồ Ngọc Mai liếc nhìn cậu ta: "Cậu không phải đã sớm có đáp án rồi sao."
Câu trả lời của Hồ Ngọc Mai đã chứng minh cho suy đoán của Lâm Vỹ.
Vy Vy là do luật sư Lục sắp xếp vào công ty, vì vậy thời gian đó luật sư Lục mới đột nhiên ngày nào cũng đến công ty giải quyết công việc, hóa ra đều là vì Vy Vy.
Cậu ta thật sự rất khâm phục cái đầu của mình, cảm thấy không đi làm thám tử thật là lãng phí, cũng may làm thư kí luật sư cũng không tệ.
Sau khi có suy đoán đó, Lâm Vỹ liền nhớ lại cái lần Vy Vy mang cơm đến cho cậu ta lần trước, lúc đó nhất cử nhất động của luật sư Lục đều rất kì lạ, nghĩ lại, không phải luật sư Lục kì lạ mà là cậu ta đã nằm trên thớt nhưng không hề hay biết.
Còn dám khoác lác bắt Vy Vy gọi là anh, chắc phải lập tức đổi cách xưng hô thành chị thôi.
Nhưng luật sư Lục không phải đã có bạn gái rồi sao?
Đan Diễn Vy không lâu đã nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, ngay ngày hôm sau cô ta có thể bắt đầu đi làm.
Phong cách của Lục Trình Thiên, chỉ cần người nào chống đối lại anh ta, anh ta sẽ làm mọi thứ để khiến người đó đau khổ.
Chỉ là cô ta không có lí do gì không đi.
Buổi tối, lúc Vu Tư Tư đến đón Đan Diễn Vy thì thấy mắt cô sưng đỏ, lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng không thể che giấu vẻ hốc hác, tiều tụy của cô.
"Vy Vy, cậu ốm đấy à?", nếu không phải như vậy thì làm sao lại trông giống như bị tróc một lớp da như vậy, khuôn mặt tái mét.
Đan Diễn Vy đôi mắt có chút ngơ ngác, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy: "Tớ không sao, chắc tại hôm nay phải làm dọn dẹp nên hơi mệt."
"Cậu đấy, rõ ràng biết là mình bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, thế mà cứ đâm đầu vào, lần sau nếu phải dọn dẹp thì cứ gọi tớ nhé.", cô biết cô bạn thân của mình rất chăm chỉ chịu khó nên cũng không nghi ngờ gì.
"Ừm, để lần sau đi, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nhanh về đi." Đan Diễn Vy chỉ muốn kết thúc nhanh buổi yến hội tối nay vì cô thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
"Được rồi.", Vu Tư Tư gật đầu.
Tối nay chắc chắn sẽ là một buổi tối không yên bình.
Bữa tiệc tại nhà họ Vũ, mời tất cả giới thượng lưu của thành phố Cần An, trong đó có không ít các quan chức cấp cao, người có thế lực và đương nhiên là họ hàng thân thích.
Nói là một bữa tiệc sinh nhật nhưng thực chất là một thủ đoạn để phô bày thân phận, địa vị và thế lực của họ.
Đối với họ mà nói, những buổi tiệc như thế này đã tham gia không ít, bản thân đã quá quen rồi.
Còn Đan Diễn Vy thì không hề muốn đặt chân đến những nơi này.
Chúng và cô như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau nhưng cô lại bất đắc dĩ phải tới, đây chính là số mệnh.
Bất kì ai cũng không thể kháng cự lại sự sắp đặt của số phận.
Lúc hai người đến thì bên ngoài đã có rất nhiều chiếc xe sang đỗ ở đó, ai ai cũng đeo trên mình một chiếc mặt nạ giả tạo với lớp trang điểm lộng lẫy, chầm chậm bước vào trong cửa lớn.
"Vy Vy, cậu sẵn sàng chưa?", những bữa tiệc như thế này Vu Tư Tư cũng đã tham gia không ít vì vậy với cô ta mà nói, việc này dễ như ăn cơm vậy.
Chỉ là hôm nay là Hồng Môn Yến là con tiện nhân đó bày ra, cô sợ Đan Diễn Vy sẽ phải chịu thiệt thòi.
"Ừm, đi thôi.", cô biết là Tư Tư lo cho mình, cô tự mở cửa xe bước ra ngoài.
Vu Tư Tư biết cô đã quyết tâm muốn đi nên đành phải đi cùng.
Từ xa, Vũ Thư đã thấy bóng dáng Đan Diễn Vy và Vu Tư Tư dần dần bước vào trong, cô ta chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay đặt lên vai cô ta, giọng điệu ngọt xớt nói bên tai cô: "Em họ, ai mà xui xẻo làm em tức giận vậy, em lại đang muốn tính kế ai thế?"
Vũ Thư nhìn người bên cạnh, ánh mắt mang vẻ căm ghét nhưng được che giấu rất kín kẽ, không để cho đối phương biết, cô ta đẩy bàn tay trên tay mình ra, dáng vẻ vô tội nói: "Anh họ, em không hiểu anh đang nói gì cả."
"Em họ, người khác không hiểu em nhưng người anh này lại không hiểu em sao.".
Trương Chính Quang, anh ta chính là anh họ của Vũ Thư, một phú nhị đại ăn chơi trác táng, mấy chuyện quan hệ lăng nhăng đã làm không ít, ỷ thế nhà có tiền mà đã làm nhục không biết bao nhiêu cô gái.
Bởi vì là con trai một trong nhà, lại có chút quan hệ với nhà họ Vũ nên bao nhiêu năm nay vẫn sống yên ổn, bây giờ còn càng ngày càng hư hỏng, không coi ai ra gì.
Vũ Thư mỉm cười gật đầu tiếp khách nhưng lại thì thầm với người bên cạnh với ý cảnh cáo: "Anh họ, ăn có thể ăn lung tung nhưng nói năng thì không nên đâu."
"Sao em lại nói như vậy, có thế nào thì anh cũng không hại em được.", anh ta buông tay xuống, vẻ mặt tươi cười. Cô em họ thật sự là xinh đẹp, đến nỗi anh ta cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Vũ Thư thật sự không chịu nổi ánh mắt mà Trương Chính Quang nhìn mình, giận dữ nói: "Trương Chính Quang, anh chú ý một chút đi, đây là nhà tôi."
Cô ta thật xui xẻo vì có một người anh họ như vậy, ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, còn nhìn cô với ánh mắt hèn hạ như vậy nữa. Nếu không phải vì giữ thể diện, cô ta thật sự không muốn thừa nhận một người anh họ đê hèn như vậy.
"Em họ lúc giận cũng rất xinh đẹp.", anh ta không những không bực bội mà còn có vẻ rất khoái chí.
Vũ Thư thật sự chịu không nổi nữa, bên cạnh thì toàn là khách quý nên cô cũng không tiện nổi nóng, chỉ có thể nhẫn nhịn, lát nữa nhất định phải nói chuyện này với mẹ, để mẹ dạy cho anh ta một bài học.
Trong lúc họ nói chuyện, Đan Diễn Vy và Vu Tư Tư đã vào trong.
"Vũ Thư, sinh nhật vui vẻ.", Đan Diễn Vy lấy món quà sinh nhật đã chuẩn bị đưa ra.
Vũ Thư cầm lấy món quà, đưa cho người làm bên cạnh, một nụ cười giả dối trên khuôn mặt, nói: "Vy Vy, cậu có thể tới mình thực sự rất vui, nhưng bây giờ mình phải đi tiếp khách rồi, không thể ở cùng cậu được, cậu cứ tự nhiên nhé."
"Ừm.", Đan Diễn Vy gật đầu, người đàn ông đứng bên cạnh Vũ Thư nhìn cô khiến cô rất không thoải mái, nhưng hôm nay là sinh nhật Vũ Thư nên cô cũng không nói gì.
Vu Tư Tư cũng chú ý đến ánh mắt đê tiện của anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Đan Diễn Vy, cô tiến đến gần, liếc nhìn: "Mắt chó của anh nhìn đi đâu thế?"
Trương Chính Quang còn không biết xấu hổ nói: "Thiếu gia đây nhìn cô ta thì sao, cũng không phải nhìn cô."
Hắn ta nói xong liền thấy đôi mắt có vẻ quyến rũ của Vu Tư Tư, lại càng thích thú, hóa ra cả hai đều là mỹ nhân: "Người đẹp đang ghen à, không sao, anh đây cũng nhìn em mà."
"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, muốn ăn đánh đúng không?", Vu Tư Tư ghét nhất là loại đàn ông bẩn thỉu này, tay nắm đấm chặt rất muốn cho hắn ta một trận.
Đan Diễn Vy thấy mọi người đang để ý, liền kéo tay áo của Vu Tư Tư, nhỏ tiếng nói: "Tư Tư, bỏ đi, chúng ta hãy vào trong, đừng để ý đến loại người này."