Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 319: CÔ ẤY CÓ EM GÁI




CHƯƠNG 319: CÔ ẤY CÓ EM GÁI

Vũ Thư liếc nhìn hai cái đuôi bám theo phía sau, cô dừng lại: “Hai người về trước đi, ở đây không cần hai người nữa.”

“Cô Vũ, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho cô.” Người đàn ông vẫn không hề thay đổi biểu cảm, nghiêm túc cung kính nói với cô.

Vũ Thư bực mình nhíu mày nói: “Tôi thì gặp nguy hiểm gì, chẳng lẽ tôi đi mua vài món đồ riêng tư, các anh cũng muốn đi theo sao?”

“Vậy ...” Người đàn ông liếc nhìn qua đồng nghiệp đi cùng rồi nói: “Vậy được thôi, cô Vũ cần gì thì gọi điện cho chúng tôi ngay.”

“Được rồi, biết rồi.” Vũ Thư mất kiên nhẫn xua tay, nếu không phải vì ngại thế lực của Lý Ngao thì cô cũng không để những người này đi theo làm gì.

Sau khi cắt được hai cái đuôi, Vũ Thư liền đi thẳng đến Đỉnh Thịnh tìm Lục Trình Thiên.

Người trong văn phòng nhìn thấy Vũ Thư đến, ai nấy đều vây quanh hỏi thăm nịnh nọt vài câu.

“Cô Vũ cô đến rồi à.”

“Cô Vũ mấy ngày rồi không thấy cô đến, luật sư Lục chắc nhớ cô lắm đây.”

“Mọi người đừng nói lung tung.” Lúc này Vũ Thư lại trở thành cô công chúa thân thiện, hay xấu hổ thẹn thùng.

“Cô Vũ đừng xấu hổ, đến lúc đám cưới thì nhớ phải mời chúng tôi ăn cỗ đó nha.” Những người khác nhìn thấy Vũ Thư tỏ vẻ thẹn thùng nên cũng lên tiếng nịnh nọt theo.

Vũ Thư vẫn giữ nụ cười mỉm trên mặt, tỏ vẻ như vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, cô cũng hàn huyên với những người đó vài câu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Lâm An Nghi đang ngồi ở góc, cô nói: “Mọi người làm việc đi nha, tôi vào trong gặp anh Thiên một lát…”

Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của mọi người, cô liền ngượng ngùng sửa lại: “Luật sư Lục có phải đang bận không?”

“Không bận, không bận, cô Vũ mau vào trong đi, nếu để luật sư Lục biết chúng tôi làm mất thời gian của cô thì sẽ trách chúng tôi đó.”

Sau khi thoát khỏi những người này, cô giả vờ không để ý đi theo hướng đến phòng làm việc của Lục Trình Thiên, chỉ là khi đến góc quẹo, đột nhiên chuyển hướng, dáng vẻ hiền lành dịu dàng cũng lập tức không còn.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cô Vũ, tôi có bí mật này muốn báo cho cô biết.” Lâm An Nghi đã bị Vũ Thư mua chuộc, văn phòng luật sư có bất kỳ động tĩnh gì thì Vũ Thư cũng có thể nắm được thông tin trước tiên.

Vũ Thư nhướng mày: “Chuyện gì mà không thể để sau rồi nói mà phải nói bây giờ, nếu để anh Thiên biết thì làm thế nào?”

“Cô Vũ, chuyện này rất quan trọng.” Lâm An Nghi cũng biết hậu quả nghiêm trọng, nhưng cô thật sự có chuyện gấp không thể đợi được.

Vũ Thư bực mình nói: “Bảo là chuyện gấp lắm cơ mà, sao còn không nói luôn đi.”

Nếu như là chuyện không quan trọng làm mất thời gian của cô, chắc chắn cô sẽ không khách sáo với Lâm An Nghi.

Có vẻ như Lâm An Nghi thật sự có chuyện quan trọng, cô ta đưa đầu quan sát xem xung quanh có ai khác không, sau khi xác nhận không có người gần đó, mới nhỏ tiếng nói với Vũ Thư: “Hình như tôi nhìn thấy em gái của Đan Diễn Vy.”

“Cô nói sao!” Suýt chút nữa thì Vũ Thư không kiềm chế được âm lượng của mình, cũng may là Lâm An Nghi không ngừng ra hiệu bằng mắt cho cô nên cô mới đè được tông giọng xuống, nhưng dù như vậy thì cũng không che giấu được tâm trạng đang bị kích động: “Cô nói lại lần nữa xem.”

“Tôi đã nhìn thấy em gái của Đan Diễn Vy rồi.” Lâm An Nghi nghiêm túc lặp lại lần nữa, lúc mới nhìn thấy bản thân còn không dám tin, còn tưởng mình nhìn nhầm người, nhưng trên thế giới làm gì có chuyện hai người có khuôn mặt giống nhau như vậy được.

Cho nên cô ta tạo cơ hội để tiếp cận cô gái kia, không ngờ nhờ vậy mà biết được bí mật này, vốn dĩ cô ta định hẹn Vũ Thư ra rồi mới nói, nhưng không ngờ lại gặp Vũ Thư ở văn phòng.

Nên cũng đỡ phải hẹn ra ngoài.

Vũ Thư tỏ vẻ không tin: “Chuyện này không thể nào?”

Là bạn học với Đan Diễn Vy ba năm trời, cô chưa từng nghe nhắc đến chuyện có em gái, sao giờ đột nhiên lại xuất hiện cô em gái được, không thể nào.

Cô nhìn Lâm An Nghi, ánh mắt u ám hơn: “Cô nhìn thấy ở đâu?”

Lâm An Nghi biết ngay Vũ Thư sẽ không tin, liền lấy điện thoại ra, mở album ảnh rồi bấm vào một tấm hình, đưa đến trước mặt Vũ Thư: “Cô Vũ cô xem, chính là cô gái này.”

Cô gái trong ảnh ngoại hình có đến bảy phần giống với Đan Diễn Vy, tóc cột đuôi gà, nhìn có vẻ như tuổi còn nhỏ, thoáng qua sẽ dễ nhầm là chị em sinh đôi, nhưng với người quen thân thì có thể phân biệt được.

Ánh mắt của hai người không giống nhau lắm, cô gái trong điện thoại có vẻ kiêu căng hơn.

Nhưng có thể chắc chắn hai người này là chị em ruột, Vũ Thư cảm thấy có vấn đề gì đó ở đây, Đan Diễn Vy thể hiện ra không giống với người có em gái, hay là bản thân cô ấy thật ra cũng không biết sự tồn tại của cô em gái này?

Nếu đúng là như vậy thì câu chuyện có vẻ thú vị hơn đây.

“Cô còn nói cho ai biết chuyện này nữa không?”

“Không, chuyện quan trọng như vậy sao tôi dám nói với ai.” Lâm An Nghi ngập ngừng rồi nhíu mày nói tiếp: “Hơn nữa tôi còn cần sự chiếu cố đề bạt của cô Vũ mà.”

Sở dĩ cô gấp gáp nói với Vũ Thư là vì cô quay về lâu như vậy rồi, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ ở vị trí không cao không thấp này, những người khác đã vượt qua cô từ lâu.

Bây giờ cô rất cần có một vụ kiện để thành tích của mình nổi bật chút, đồng thời có thể nhờ đó để giành lấy vị trí luật sư tài ba, chỉ cần trở thành luật sư tài ba thì cô mới có cơ hội sở hữu cổ phần của văn phòng luật sư này.

Đó mới là điều hấp dẫn cô nhất, chỉ cần có được số cổ phần đó thì cho dù không làm việc thì vẫn có thể sống an nhàn từ tiền hoa hồng mỗi năm.

Vũ Thư hậm hực: “Cô tiếp tục duy trì liên lạc với cô ta, khi nào cần thì tôi sẽ tìm cô, chuyện của cô tôi sẽ tranh thủ sắp xếp cho cô.”

“Vậy tôi cám ơn cô Vũ trước nha.” Mặt Lâm An Nghi lộ rõ niềm hân hoan.

Vũ Thư giữ thái độ dè chừng đối với cô gái mới xuất hiện, một Đan Diễn Vy đã khiến cô hận, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, cô không thể để xuất hiện thêm mối lo ngại mới nữa, có vài con cờ phải đợi đến thời điểm thích hợp mới có thể tung ra sử dụng được.

Trước khi đi vào văn phòng làm việc, Vũ Thư chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, xác nhận mọi thứ đều ổn thì mới gõ cửa bước vào.

Bên trong văn phòng, ngoại trừ Lục Trình Thiên còn có người đàn ông lạ khác, đeo cặp kính mạ vàng, lúc người đó nhìn thấy cô, ánh mắt của anh ta có vẻ như thăm dò.

Vũ Thư bị ánh nhìn đó làm cho không thoải mái, rõ ràng cô không quen người đàn ông đó mà, đến khi cô muốn xác nhận lại ánh mắt của người đàn ông đó thì anh ta đã không còn nhìn cô nữa.

Cô đành để sự nghi ngờ qua một bên rồi dịu dàng lên tiếng nói với Lục Trình Thiên nói: “Anh Thiên, em, em có làm phiền hai người không?”

Lục Trình Thiên hơi nhíu mày, nhìn thấy trong văn phòng còn có người khác nữa mà còn hỏi có làm phiền anh không: “Có.”

Vũ Thư không nghĩ Lục Trình Thiên sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, phút chốc mặt cô biến sắc, nhưng vì có người lạ ở đó nên cô cũng không dám làm mất hình tượng, vì vậy cô đành nói với giọng tội nghiệp: “Vậy, vậy tối nay em qua gặp anh sau.”

“Không cần.” Lục Trình Thiên trả lời mà đầu cũng không ngẩng lên.

Vũ Thư cảm giác như tim mình đang vỡ vụn, nhưng giây sau đó cô lại vô cùng vui sướng.

“Hết giờ anh sẽ gặp em.”

“Vâng.” Vũ Thư giống như cô vợ ngoan hiền ngọt ngào đáp lại, sau đó mở cửa đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK