Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 284: LÀM THẾ NÀO ĐỂ LÀM TRÙM CHƠI KHĂM




CHƯƠNG 284: LÀM THẾ NÀO ĐỂ LÀM TRÙM CHƠI KHĂM

Trong đám đông không biết là ai đang hét lên: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa.”

Tất cả mọi người đi theo sửng sốt một chút, mọi ánh mắt đều hướng về phía Lục Trình Thiên, đang nhìn Lục Trình Thiên tiến vào, xác định suy nghĩ trong lòng.

Người đàn ông ưu tú, xuất sắc như vậy mà lại bạo lực gia đình, chắc sẽ không phải như vậy chứ.

Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, ai biết hình người nhưng có phải đội lốt sói hay không.

Người khác có thể không nghe thấy, nhưng Đan Diễn Vy lại nghe được tất cả, người vừa nói kia là Du Du, chỉ là giọng nói thay đổi, cô cũng phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ý của Du Du.

Mặc dù giờ phút này đang rất căng thẳng, nhưng Đan Diễn Vy vẫn không thể nhịn được ý muốn cười, nhưng vẫn nhịn lại, làm ra vẻ mặt sợ hãi đáng thương, không ngừng lui lại phía sau: “Cứu tôi với, tôi không muốn cùng anh ta trở về, anh ta rất bạo lực, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…”

"Tôi biết lỗi rồi, lần sau cũng không dám nữa, a, ô ô... ."

Những người khác vừa nghe thấy bạo lực gia đình thì ánh mắt nhìn Lục Trình Thiên cũng lập tức thay đổi, rất nhiều người tốt bụng đứng trước mặt Đan Diễn Vy giúp cô ngăn không cho Lục Trình Thiên tới gần.

Mọi người mỗi người một câu nói: “Tại sao anh có thể bắt nạt một người phụ nữ như vậy.”

"Thưa ngài, anh thật sự làm mất mặt cánh đàn ông chúng tôi, tại sao có thể đánh vợ của mình như vậy?”

"Ôi trời ơi, đây quả thực là rất khủng khiếp, hi vọng anh có thể cùng vợ mình từ từ nói chuyện.”

Lục Trình Thiên chỉ cảm thấy trời nóng, muốn tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi, không nghĩ tới đi mòn gót sắt tìm không thấy, lại chẳng tốn ít công sức nào lại có thể để anh tìm thấy người phụ nữa phản bội đã chạy trốn kia.

Anh chưa kịp tới gần người phụ nữ nhỏ kia lại dám nói anh bạo lực gia đình, ánh mắt Lục Trình Thiên u ám, được lắm, lá gan càng ngày càng lớn.

Đan Diễn Vy nhận được ánh mắt cảnh cáo từ phía Lục Trình Thiên, lần đầu tiên ném cho anh ánh mắt khiêu khích, giọng nói trong trẻo phát ra càng lúc càng đáng thương và bất lực hơn: “Cầu xin mọi người nhất định phải giúp tôi, nếu tôi bị anh ta đưa về, tôi nhất định sẽ chết.”

Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối cầu xin sự giúp đỡ, lòng tốt tăng lên, càng giúp đỡ cô ngăn cản Lục Trình Thiên.

Đan Diễn Vy nhân lúc mọi người ngăn cản Lục Trình Thiên, vội vàng ôm Du Du cúi người trốn đi từ phía cửa sau.

Vừa đi còn vừa điểm nhẹ vào cái mũi nhỏ của bé, cưng chiều nói: “Du Du, con thật thông minh.”

Du Du cười to, hướng Đan Diễn Vy dựng ngón tay cái làm điệu bộ chiến thắng.

Lông mày Lục Trình Thiên nhíu lại, ánh mắt xem xét,người phụ nữ giả bộ đáng thương kia đã không thấy đâu, đôi môi lạnh lùng hé mở trực tiếp trấn áp nhưng con người ‘nhiệt tình’quá mức kia: “Tránh ra, cô ấy đã chạy trốn rồi.”

Những người khác bị hơi thở lạnh lẽo thấu xương của người đàn ông Châu Á đè ép, vừa qua đầu lại thì quả nhiên người phụ nữ bọn họ vừa mới bảo vệ đã lặng lẽ bỏ chạy.

Bọn họ cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt: "Quá tốt rồi, hy vọng cô ấy có thể tìm được một nơi trú ẩn.”

"Nếu người phụ nữ kia cần, tôi có thể giúp tìm một vị luật sư.” Trong nhóm người có một người đàn ông cao lớn khiêu khích nói với Lục Trình Thiên, dù sao người phụ nữ phương đông kia nhìn xinh đẹp động lòng như vậy, người đàn ông trước mặt không xứng đáng có được người phụ nữ tốt như vậy.

Mời luật sư? Oh, Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn người đàn ông kia một chút, mãi cho đến khi anh ta vô thức rời ánh mắt, mới chậm rãi mở miệng: “Muốn mời luật sư, tôi có thể chào đón bất cứ lúc nào, chỉ cần anh chắc chắn có thể thắng được tôi.”

Nói xong, Lục Trình Thiên cũng không tiếp tục ở lại, quay người đi ra ngoài, vòng qua cửa sau, nhưng không còn thấy bóng dáng Đan Diễn Vy.

Từ trước đến nay Lục Trình Thiên luôn không để lộ cảm xúc thật ra ngoài, vậy mà hôm nay không nhịn được xổ một cậu: “Đan Diễn Vy tốt nhất cô đừng để tôi bắt được.”

Anh biết tiếp tục ở lại thì người phụ nữ giảo hoạt kia cũng không trở về, hơn nữa điện thoại di động trong túi kêu liên tục, anh cũng bắt buộc phải trở lại khách sạn.

Thật ra Đan Diễn Vy cũng không có đi xa, cô dẫn theo Du Du trốn ở sau một tấm gỗ ở một góc, còn có thể nghe được lời nói trước khi rời đi của Lục Trình Thiên, chờ thêm mười phút, xác định anh thật sự đã rời đi, cô mới dám thò đầu ra, nhìn con đường vắng vẻ, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, trái tim rơi vào cảm giác mất mát vô cùng.

Đan Diễn Vy cũng không tự mình đa tình coi là Lục Trình Thiên bởi vì không bỏ được cô mà cố ý chạy tới đây tìm, chỉ là với tính cách của anh ta thấy cô chạy trốn khiến anh mất hết mặt mũi mà thôi.

"Mẹ, người đàn ông phụ bạc kia sao lại tới đây?” Du Du biết Đan Diễn Vy đau lòng khổ sở rời đi là vì Lục Trình Thiên, bé cũng không muốn chú ý đến ‘người cha’ này.

Người bắt nạt mẹ thì đều không phải là người tốt, cho dù là ‘ba’ cũng không thể.

Đan Diễn Vy phục hồi tinh thần, đưa tay sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của bé, ánh mắt có chút sững sờ: "Du Du, không nên trách ba, là mẹ ích kỉ không muốn để ba phát hiện ra con.”

Đây là vướng mắc giữa hai người lớn bọn họ, cô không muốn để cho Du Du chán ghét Lục Trình Thiên, bởi vì sinh con ra là kết quả cô của sự cố chấp của cô, Lục Trình Thiên cũng không biết có đứa bé tồn tại.

"Thế nhưng ông ấy bắt nạt mẹ thì không phải là người tốt.” Du Du cố chấp trả lời.

Đan Diễn Vy cụp mắt nhìn mặt khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đang tức giận, không nhịn được mỉm cười, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé, khen: "Vừa rồi Du Du của chúng ta thật lợi hại, rất thông minh, so với mẹ còn lợi hại hơn.”

Đột nhiên được khen một câu, bộ dáng kiêu ngạo của Du Du lại lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu: "Bởi vì con biết mẹ không muốn bị ba nhìn thấy.”

"Ừm, Du Du còn muốn ăn pizza không?" Nhà hàng bán Pizza Hut này cô không dám đi, cũng không biết Lục Trình Thiên có xuất hiện hay không, đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì, cô cố hết sức không muốn di chuyển.

Thật may là không ảnh hưởng đến phẫu thuật của Du Du.

Du Du vừa mới chạy có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát nhưng sau lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi, nhưng vì không muốn cho Đan Diễn Vy lo lắng, bé vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nói: “Mẹ, con không muốn ăn nữa, chúng ta về đặt MacDonald có được không?”

"Được." Đan Diễn Vy từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay lau mồ hôi cho bé, cô thật sự quá sơ ý, quên mất thân thể Du Du không thể vận động mạnh.

Đan Diễn Vy cho điện thoại cho lái xe để hắn đưa hai người trở về.

Thật vất vả mới trốn thoát khỏi vòng vây này, Đan Diễn Vy mệt mỏi ngồi xuống dưới đất không muốn động đậy, còn có một cậu bé ngã chổng vó, cô cũng không dám mở điều hòa không khí ở nhiệt độ quá thấp, sợ vừa nóng vừa lạnh sẽ làm thân thể bé không thoải mái.

Nghĩ một lát, cô để Du Du xem phim trong phòng, cầm điện thoại đi ra phía ngoài.

Đan Diễn Vy không quan tâm đến giờ giấc, ở đầu bên kia Vu Tư Tư còn đang ngủ, trái tim của cô suýt chút nữa bị dọa nổ tung.

Sau khi gọi hai cuộc điện thoại, đầu dây bên kia Vu Tư Tư mới bất đắc dĩ nghe máy, miệng còn mơ hồ mắng chửi: “Tên khốn kiếp nào, nửa đêm còn gọi điện thoại tới?”

"Tư Tư là tớ." Đan Diễn Vy trực tiếp hỏi: "Cậu có biết Lục Trình Thiên đến chỗ của tớ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK