CHƯƠNG 58: LỤC TRÌNH THIÊN MUỐN ĐÍNH HÔN?
"Vy Vy, chỉ cần em không từ chối việc anh theo đuổi, anh tin cuối cùng người bên cạnh em chắc chắn sẽ là anh." Hà Cảnh Quân không chút nào chùn bước nói.
Đan Diễn Vy thấy Hà Cảnh Quân nói đi nói lại cũng đều nói điều này, cũng chỉ có thể đồng ý, nghĩ đến lời khuyên của bà ngoại, ánh mắt khát khao của Du Du, cô cũng không phải sống cho bản thân, Cảnh Quân sẽ là một người chồng tốt, cũng sẽ trở thành một người ba tốt.
Cô đã sẵn lòng để thử: "Được, em đồng ý với anh."
"Thật quá tốt rồi Vy Vy." Hà Cảnh Quân vui vẻ nói, lúc trước dù sao trong lòng anh ta vẫn cảm thấy lo được lo mất một hồi, bây giờ trong lòng thoáng cái đã rõ ràng.
"Để bù đắp lỗi lầm của em ngày hôm qua, bữa hôm nay nhất định phải để em mời." Đan Diễn Vy cố ý nghiêm mặt nói.
"Được, tất cả đều nghe theo em." Hà Cảnh Quân ngây ngốc cười nói.
Đan Diễn Vy nhìn Hà Cảnh Quân có chút ngốc, không nhịn được phì một tiếng bật cười, nụ cười trên mặt Hà Cảnh Quân càng lớn hơn.
Đan Diễn Vy không biết, khuôn mặt tươi cười của mình lại bị hai người khác nhìn thấy.
"Anh Thiên, anh xem Vy Vy cười vui vẻ bao nhiêu, em thấy Hà Cảnh Quân kia cũng rất được, cũng rất xứng đôi với Vy Vy." Vừa đúng lúc Vũ Thư kéo Lục Trình Thiên đi dạo phố đến đây, không ngờ đang uống cà phê với Lục Trình Thiên xa xa liền thấy Vy Vy.
Mặc dù không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng nhìn bầu không khí hoà hợp, nên chắc nói không tệ.
Hôm qua Hà Cảnh Quân còn bao cả Sea Island cầu hôn Vy Vy, Vũ Thư không khỏi nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, nếu như anh Thiên cũng cầu hôn cô thì tốt rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Lục Trình Thiên không hề chuyển động, giống như nghe chuyện một người xa lạ, thản nhiên nói: "Cũng được."
Một người đàn ông cả đêm không ngủ, trong lòng nổi lên một tia lạnh lùng, trêu chọc anh cũng đừng nghĩ chỉ lo thân mình.
"Anh Thiên, chúng ta có cần tới chào họ không." Vũ Thư cũng chỉ là khách sáo nói một chút, cô ta tất nhiên là rất muốn ở riêng với anh rồi.
"Đi, đi xem."
Lục Trình Thiên giơ tay lên ôm Vũ Thư vào lòng, khóe miệng cong lên một tia mịt mù không rõ cười, nhấc chân đi về phía Đan Diễn Vy.
Vũ Thư sững sờ theo bước chân của Lục Trình Thiên, còn có chút không phản ứng kịp cảm giác hạnh phúc này tới đột ngột, trong lòng hơi có chút xúc động.
Thiên lại chủ động nắm tay cô ta? Cái này có phải là thay cho một tín hiệu tốt không.
Vũ Thư ôm tâm trạng hưng phấn không gì sánh được, giống như chim nhỏ nép vào lòng Lục Trình Thiên, giống như một người vợ nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời theo anh bước đến.
"Vy Vy, cậu thật quá đáng, tin lớn như vậy cũng không thông báo cho tớ, có phải tớ phải chờ đến khi các cậu kết hôn rồi mới là người cuối cùng biết không."
Đan Diễn Vy có chút giật mình nhìn đôi trai gái thân mật đang đến gần, anh thoạt nhìn vẫn kiêu ngạo như vậy, khí chất bức người...
Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Đan Diễn Vy, không muốn để cô tự làm tổn thương mình, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt vui vẻ nói: "Vũ Thư, tin của cô đúng là nhanh thật, tôi vừa cầu hôn Vy Vy, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý."
"Nhưng, tôi sẽ cố gắng trong một khoảng thời gian, Vy Vy nhất định sẽ đồng ý." Hà Cảnh Quân nói xong còn nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng kia.
"Vy Vy, sao cậu không đồng ý đi, không phải Hà Cảnh Quân đối xử với cậu rất tốt sao." Vũ Thư không hiểu hỏi.
Đan Diễn Vy có hơi lúng túng nói: "Chỉ là tớ chưa chuẩn bị tâm lý tốt thôi."
"Xem ra, chúng tôi phải trước các người một bước rồi." Lục Trình Thiên vừa mở miệng liền khiến tất cả mọi người đều sợ đến rớt hàm, bao gồm cả Đan Diễn Vy cũng là vẻ mặt hoảng hốt.
Lục Trình Thiên giống như rất hài lòng về vẻ mặt của bọn họ, quay về phía Vũ Thư đang giống như còn chưa hoàn hồn, khóe miệng nhếch lên thản nhiên hỏi: "Vũ Thư, em có đồng ý đính hôn với anh không?"
Mặc dù anh dùng câu nghi vấn, nhưng giọng điệu anh lại rất chắc chắc.
Quả nhiên Vũ Thư chỉ sửng sốt một giây, mừng như điên trả lời, "Em đồng ý."
Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, Thiên lại đột nhiên cầu hôn cô ta ở đây, mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng cũng không khác cầu hôn lắm không phải sao?
Đan Diễn Vy sắc mặt tái nhợt, bởi vì lúc đi đã trang điểm nền nhã, cho nên cũng không có ai nhìn ra.
Cô rất nhanh bình tĩnh lại, trên mặt vẫn nặn ra nụ cười tươi, nhẹ giọng nói: "Vũ Thư, chúc mừng cậu."
"Ha ha, cảm ơn, nhưng Vy Vy đến lúc đính hôn, cậu nhất định phải tới giúp tớ." Vũ Thư bây giờ ngoài trừ hưng phấn, chính là hưng phấn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Cô ta muốn đính hôn với Lục Trình Thiên ngay lập tức.
"Được." Không ai biết Đan Diễn Vy đã gắng sức bao nhiêu để đồng ý, anh cũng rất nhanh sẽ đính hôn với Vũ Thư.
Thật đúng là nhanh đến mức khiến cho người ta xúc động không kịp phòng ngự, hôm qua cô vẫn cho rằng Lục Trình Thiên đưa ra điều kiện là vì còn một chút quan tâm đến cô.
Thật đúng là không phải giống như chuyện cười sao.
"Thiên, đột nhiên anh nói đính hôn, muốn đính hôn hôm nào, em còn chưa gặp bác trai bác gái, người ta lần đầu tiên đính hôn, không thể qua loa được." Vũ Thư ở bên cạnh không ngừng nói gì đó với Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy không nghe rõ chuyện hai bọn họ nói lúc đó, cả đêm không ngủ đầu óc có cảm giác hơi choáng váng hoa mắt.
"Xem ra haingười phải bận rộn rất nhiều chuyện, có gì cần giúp đỡ bất cứ lúc nào cứ nói, tôi và Vy Vy cũng không làm phiền các người nữa." Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy có vẻ không thoải mái, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Đan Diễn Vy, mở miệng nói.
"Ừ, vậy Vy Vy và anh đi làm việc trước đi." Mọi chú ý của Vũ Thư đều ở trên người Lục Trình Thiên, cho nên cũng không phát hiện khác thường của Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy gật đầu, cảm kích nhìn thoáng qua Hà Cảnh Quân, rơi đi theo anh ta.
" Thiên, anh Thiên anh đang suy nghĩ gì đấy, sao không trả lời người ta." Cô ta đã nói nhiều như vậy, sao Thiên không đáp lại một lời.
"Chuyện đính hôn bàn sau, đi ăn cơm đi." Lục Trình Thiên hơi khép đôi mắt đen, khiến cho người ta không thấy rõ đáy mắt đen nhánh như mực đang dậy sóng.
"Thế nhưng..." Vũ Thư vẫn muốn nói cái gì đó, nhưng chạm phải đôi mắt mịt mù sâu thẳm của Lục Trình Thiên, những lời trong miệng lại nuốt xuống.
Thiên nhìn rất kỳ lạ, không phải anh nói muốn đính hôn sao, sao biểu hiện lại lạnh nhạt như vậy.
Mặc dù Vũ Thư trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi, mặc dù cô ta vui mừng vì có thể đính hôn với Thiên, nhưng nói như thế nào cô ta cũng là một người phụ nữ, Thiên không nói, cô ta cũng không thể nói mãi.
Ra khỏi quán cà phê, Đan Diễn Vy lên tiếng nói lời cám ơn: "Cảnh Quân, vừa rồi cảm ơn anh."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Vy Vy, trông em rất cần được nghỉ ngơi." Hà Cảnh Quân nhìn vẻ mặt không được nghỉ ngơi tốt của Đan Diễn Vy, lo lắng nói.
"Em không sao, có lẽ uống cốc cà phê, trong dạ dày có chút không thích ứng được, không sao, lát nữa sẽ đỡ thôi." Đan Diễn Vy hơi lắc đầu nói.
Hà Cảnh Quân đề nghị: "Vậy được rồi, vừa rồi chỉ uống cà phê, anh dẫn em đi ăn cơm."
"Ừ." Hà Cảnh Quân vừa mời giúp cô giải quyết khó xử, Đan Diễn Vy không có cách nào từ chối lời mời đơn giản này.
Hai người cơm nước xong, Hà Cảnh Quân đưa Đan Diễn Vy về cửa hàng, buổi sáng đến muộn nửa ngày, bây giờ anh ta phải quay về xử lý công việc, trước khi đi còn dặn Đan Diễn Vy tan làm thì đợi anh ta.
Đan Diễn Vy không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý, đưa mắt nhìn anh ta rời đi.
Chờ chiếc xe lẫn vào trong dòng xe, Đan Diễn Vy mới xoay người đi vào cửa hàng,