CHƯƠNG 196: RA HẠ SÁCH NÀY
Đan Diễn Vy tâm tư nặng nề đi đến hậu viện yên tĩnh, cũng không hề chú ý tới sau lưng có một thân ảnh luôn lén lút theo đuôi.
Tận đến khi cô đi đến một chỗ hồ nước, cách xa tiền viện náo nhiệt phồn hoa mới dừng bước chân lại.
Nhìn cá chép bơi đầy trong hồ, nhưng suy nghĩ của cô lại không biết trôi dạt đến chỗ nào.
Đêm nay nhất cử nhất động của Lục Trình Thiên đối với Vũ Thư giống như một cái cái tát vang dội đánh vào trên mặt cô, không chỉ đau ở thân thể mà trong lòng càng đau đớn hơn.
Hoặc là rời đi vào lúc này, nếu không về sau sẽ quá muộn...
Đột nhiên một bàn tay dính đầy dầu mỡ từ phía sau Đan Diễn Vy duỗi tới, lập tức ôm chặt vòng eo của cô, một giọng nói vang lên: "Bảo bối sao lại một mình chạy đến nơi đây, thật sự làm anh đây nhớ đến mức sắp chết rồi."
"A… anh là ai, mau thả tôi ra." Đan Diễn Vy không có chút đề phòng nào bị một người đàn ông xa lạ ôm lấy, bản năng muốn thét lên, đưa tay muốn đẩy người đàn ông phía sau ra.
Người đàn ông có thân hình nhìn rất gầy gò, như dù sao cũng vẫn là một người đàn ông, chỉ là bị đẩy ra một chút, lại tăng thêm sức lực ôm chặt cô hơn, hơi thở dốc mang theo một tia bức thiết.
"Tiện nhân, kêu la cái gì, tự mình lén lút chạy đến địa phương này không phải là muốn câu dẫn đàn ông bên ngoài hay sao?"
"Là anh Trương Chính Quang." Ánh mắt Đan Diễn Vy thoáng nhìn người đàn ông đang ôm mình hóa ra lại là Trương Chính Quang lúc ở cổng nhìn mình không có ý tốt, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đáng tiếc sức lực hai người cách xa quá lớn, cô dùng sức như thế nào cũng không tránh thoát được trói buộc của Trương Chính Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng bệch.
Trương Chính Quang thấy Đan Diễn Vy đã nhận ra mình, trên mặt không hề toát ra vẻ kinh hoảng, bỉ ổi nói: "Đúng vậy, tiểu mỹ nhân, còn nhớ rõ anh đây sao, đến đây, anh biết một chỗ rất mềm, dẫn em đi nghỉ ngơi một chút."
Đan Diễn Vy khẩn trương tới mức sắp thét lên, quả thực là ép mình tỉnh táo lại, cô không biết mình đã trêu chọc anh ta lúc nào, sao anh ta lại phát hiện ra mình.
Trừ khi từ lúc bắt đầu anh ta đã theo dõi mình rồi: "Trương Chính Quang, anh buông tay ra cho tôi, tôi cũng coi như là khách Vũ Thư mời tới, nếu anh dám làm loạn, chẳng lẽ không sợ tôi kêu người tới."
Trương Chính Quang giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, càn rỡ cười một tiếng, lại thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đan Diễn Vy: "Gọi đi, cô em gọi nát họng xem có ai tới cứu cô em không, đừng cho là anh đây không biết cô em chỉ là một cô gái tới từ nông thôn mà thôi."
Nói xong anh ta thả một cái tay, khinh bạc sờ soạng cái cằm trơn bóng của Đan Diễn Vy, trong mắt lóe lên một tia dâm dục, mẹ nó, làn da của cô gái này, thật mẹ nó trơn bóng, không biết làm thế nào mới được như vậy.
Làn da tốt như vậy, như thế nào cũng sẽ không quá kém.
"Chỉ cần cô..."
Chính là cơ hội này, Đan Diễn Vy chịu đựng buồn nôn trong cổ họng chờ lúc anh ta buông lỏng này, nhấc chân dùng sức giẫm lên chân anh ta, anh ta bị đau, không tự chủ được buông cô ra.
Nhân lúc này Đan Diễn Vy quay người, xách váy lên không để ý hình tượng chạy về hướng biệt thự.
Nhưng cô còn chưa kịp đi được hai bước, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tóc bị người khác dùng sức kéo một cái, người còn chưa kịp đứng vững, một cái bạt tai đã quăng tới.
Đan Diễn Vy ngồi sụp xuống đất, làn da non mịn lập tức sưng đỏ, cô thật sự là thành cũng nhờ giày, bại cũng do giày, nếu như không phải mang giày cao gót chạy, sao lại dễ dàng bị Trương Chính Quang bắt lại được.
Chỉ là bây giờ hối hận cũng đã không còn kịp nữa.
Trên mặt Trương Chính Quang vặn vẹo một trận đau đớn, dù thế nào anh ta cũng là con trai độc nhất trong nhà, ngàn vạn sủng ái vào một thân, còn có một người chú làm quan, ra ngoài cơ bản đều là đi ngang, nào có bị người khác giẫm qua như thế này.
Chỉ là một người phụ nữ không quyền không thế, chuyện này nếu như bị người khác biết được, Trương Chính Quang anh ta sau này còn lăn lộn thế nào.
Nghĩ như vậy, Trương Chính Quang càng thêm phẫn nộ nắm lấy tóc Đan Diễn Vy, kéo mạnh một phát, khiến cho Đan Diễn Vy ngẩng mặt lên nhìn anh ta, mặc dù trên mặt của người phụ nữ kia bị anh ta đánh một bàn tay, cũng không ảnh hưởng tới dung mạo đẹp kinh người của cô.
Đôi mắt kia quật cường bất khuất, ngược lại càng thêm kích thích dục vọng đàn ông muốn đặt cô dưới thân để mà chinh phục.
Sau khi chắn chắn Đan Diễn Vy không thể phản kháng được nữa, anh ta làm bộ rất thương tiếc nói: "Không phải bảo cô em nghe lời một chút sao, bây giờ trên mặt đều đỏ rồi, mau tới để anh thương nào."
Một tay Đan Diễn Vy gắt gao nắm lấy váy, trong dạ dày sắp muốn ói lên, hơi nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay heo ăn mặn của Trương Chính Quang, cố đè xuống thần kinh sắp sụp đổ, lạnh lùng nói: "Trương Chính Quang, anh đừng làm loạn, bạn trai của tôi sẽ tới tìm tôi ngay bây giờ."
Tay Trương Chính Quang hơi ngừng lại, khinh thường cười ra tiếng: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn nên đững giãy dụa đi, em có bạn trai hay không anh đây đã sớm biết."
Nếu như cô có bạn trai lợi hại, sao em họ lại không nói cho anh ta chứ.
"Được rồi, nếu anh đã biết, có thể dìu tôi trước hay không." Đan Diễn Vy biết mình cứng đối cứng chắc chắn không thoát khỏi Trương Chính Quang được, vị trí của bọn họ lại cách biệt thự rất xa, kể cả có kêu cứu không chắc sẽ có người tới.
Mà chỉ càng chọc giận Trương Chính Quang thêm, trước mắt chỉ có thể giả vờ thuận theo.
Trương Chính Quang thấy Đan Diễn Vy nhận rõ hiện thực nhanh như vậy, không khỏi đắc ý cười một tiếng: "Hả, cô em không phải là một con mèo rừng nhỏ sao, sao lại biến thành một con chó con rồi."
"Anh cũng đã nói, tôi có gọi cũng vô dụng, dù sao với ai cũng đều giống nhau hay sao?" Đan Diễn Vy che đậy chán ghét trong đáy mắt, lạnh nhạt nói.
Mặc dù Trương Chính Quang cảm thấy có chút thương hại cô, nhưng mỹ nhân trong ngực, vẫn khiến anh ta có chút gấp gáp không thể chờ nổi, ôm Đan Diễn Vy liền muốn đi về phía sau bụi cỏ: "Tiểu mỹ nhân em nghĩ sớm như vậy hơn một chút, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì rồi hay sao."
"Không phải chân của Trương tiên sinh không tiện à, nếu không thì để cho tôi dìu anh đi qua, trước đây tôi từng tới nhà họ Vũ nên biết nơi nào có chỗ nấp mà không ai đến quấy rầy chúng ta." Đan Diễn Vy nhìn thấy Trương Chính Quang định đưa tay ôm mình, vội vàng nói.
Nhớ đến chân của mình thành ra thế này là bởi vì cô gái trước mặt, trong mắt Trương Chính Quang lướt qua một tia tức giận, nhưng nghĩ tới lập tức sẽ đem cô đoạt tới tay, cũng liền đè xuống chút không thoải mái này.
Anh ta còn tưởng rằng Đan Diễn Vy trong trắng liệt nữ thế nào, hóa ra cũng chỉ là một người như thế.
Trên tay vẫn đem người nâng đỡ, tiện đó nói: "Vẫn là tiểu mỹ nhân đau lòng anh đây, yên tâm một lát nữa anh đây nhất định sẽ thương em thật tốt, để cho em cảm nhận một chút sung sướng khi làm phụ nữ."
Đan Diễn Vy nhìn qua gương mặt sắp bị tửu sắc ăn sạch của Trương Chính Quang, trong dạ dày cuộn lên một trận, vì tiếp theo muốn chạy trốn, nhân tiện cô đem giày cao gót của mình cởi ra.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Trương Chính Quang, cô mặt không đổi sắc nói: "Trương tiên sinh nói đúng lắm, đều do đôi giày cao gót mới đáng chết này khiến cho tôi dẫm lên chân của anh, bây giờ tôi đã vứt đi rồi, anh nói có được không."
Trương Chính Quang thấy Đan Diễn Vy lấy lòng mình, vẫn rất là hưởng thụ: "Tiểu mỹ nữ nói rất đúng."
"Trương tiên sinh, chúng ta tới chỗ kia đi." Trong mắt Đan Diễn Vy lóe lên một tia lạnh lẽo, chỉ chỉ bụi cỏ đen sì.
Lúc đầu Trương Chính Quang lòng ngứa ngáy khó nhịn cả đêm, bây giờ lập tức có thể cùng tiểu mỹ nhân mình vừa ý khoái hoạt, làm sao còn quan tâm được cái khác, chỉ muốn nhanh chóng tìm đống cỏ nào đó lăn vào làm chính sự, liên tục đáp: "Được được, đều nghe theo tiểu mỹ nhân của anh."