Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 189: TẬP LUYỆN TRÊN VÕ ĐÀI




CHƯƠNG 189: TẬP LUYỆN TRÊN VÕ ĐÀI

Đường Kỳ Dũng sửng sốt một chút, ý cười trên môi không ngừng lan rộng, là ai bản lãnh lớn đến mức trêu chọc vị đại luật sự của bọn họ táo bạo như vậy, mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng vẫn bàn giao công việc của mình cho thư ký, sau đó đi theo.

Lục Trình Thiên nói đi võ đài, chính là tập luyện ở võ đài quyền anh.

Hai người đều cở bỏ âu phục, thay bộ quần áo thể thao, trên tay đều có đeo găng, đều là người luyện võ, nếu như không mang găng tay, rất có thể bị đổ máu hoặc gãy xương nếu như né không kịp.

Đường Kỳ Dũng nhìn Lục Trình Thiên khởi động liều mạng như vậy, mỗi một đòn đánh đều dùng mười phần sức lực, khí thế hừng hực, nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau.

Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Thế nào, ai chọc giận cậu."

Lục Trình Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đấm một tổ hợp quyền, không có lý do, hắn chỉ muốn phát tiết.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là đang liều mình bồi quân tử, cậu lại không nói gì.” Đường Kỳ Dũng đi theo khởi động cổ chân, duỗi chân.

Thấy Lục Trình Thiên khoa tay múa chân, Đường Kỳ Dũng cũng không dám yên tâm, nếu là chịu một quyền nộ khí của hắn, đoán chừng khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của mình sẽ không giữ được.

Lục Trình Thiên dừng lại động tác khởi động, đi đến giữa trung tâm võ đài, ngữ khí thờ ơ nói: "Đừng nói nhảm, sợ thì biến."

Hắn đã hết kiên nhẫn, muốn đánh người.

"Nói đùa, ai sợ? Ai đánh ai còn chưa chắc a." Bản năng động vật của giống đực chính là không thể bị khiêu khích, Đường Kỳ Dũng cũng không ngoại lệ, thấy dáng vẻ của Lục Trình Thiên, từng phân tử trong máu cũng đang kêu gào.

Hai người đi đến giữa, đụng nắm đấm một cái xem như biểu tượng tôn trọng đối thủ, tôn trọng võ đài.

Đường Kỳ Dũng không thể chờ đợi được thêm nữa, một đấm móc trực tiếp vào huyệt thái dương của Lục Trình Thiên, mỗi đấm đều cực mạnh, không chút lưu tình.

Lục Trình Thiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh thoát, thân trên hơi sụt xuống, một cú đấm như một trận kình phong hướng phần bụng dưới của Đường Kỳ Dũng đánh tới.

Đường Kỳ Dũng tránh thoát, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu như bị quyền này của Thiên đánh trúng, ít nhất gãy mất hai chiếc xương sườn a.

Hắn một bên phản kích, một bên điều chỉnh hô hấp nói: "Thiên, có phải liều mạng như vậy không?”

Lục Trình Thiên tròng mắt lạnh như băng không có một tia phản ứng, kịch liệt vật lộn, trên trán toát ra một mảnh mồ hôi, chớ nói là mồ hôi trên người đã chảy giống như một dòng suối nhỏ, trượt trên da thịt.

Hormone của hai người đàn ông tăng mạnh, đã đánh mười hiệp, Đường Kỳ Dũng hô hấp đã có chút khó khăn, Lục Trình Thiên hô hấp vẫn như vậy bình ổn.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thán dạo gần đây tập luyện có chút lười biếng, nếu không cũng không bị Thiên áp chế một bậc.

Nửa tiếng sau, mặc dù hai người đều đeo găng tay, nhưng trên người đều có ít nhiều vết thương.

Đường Kỳ Dũng tránh thoát được một cú đá ngang nguy hiểm, cả người dựa vào hàng rào bảo vệ, thở hổn hển: “Không đánh, không đánh nữa, nếu cậu cứ liều mạng như vậy, ngày mai tôi khỏi cần đi làm nữa a.”

Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn Đường Kỳ Dũng mấy giây, mặt không thay đổi cởi găng tay ném xuống đất, cũng mặc kệ Đường Kỳ Dũng từ trên lôi đài xuống dưới.

"Cậu đi đâu?" Đường Kỳ Dũng thấy Lục Trình Thiên rời đi, nhịn không được hỏi.

"Tắm rửa." Lục Kỳ Thiên cũng không quay đầu lại, trả lời hai chữ.

Cũng không có chảy quá nhiều mồ hôi, đương nhiên là phải đi tắm, Đường Kỳ Dũng khóe miệng mới vừa lên giương, lập tức hít mội hơi: "Shhhh Thiên cũng quá mạnh tay đi.”

Quả nhiên tắm rửa xong, Đường Kỳ Dũng nhìn gương, lông mày trầy da còn chảy máu, khóe miệng còn xanh một mảnh, trên người có nhiều chỗ đều đau nhưng không rõ là chỗ nào.

Đường Kỳ Dũng nhìn qua người bạn đã thay xong quần áo, trên mặt không có lộ vết thương, nhưng hắn biết Thiên cũng không tốt hơn mình là mấy.

Thiên lúc đánh trên võ đài chỉ một mực tấn công, không có phòng thủ, nên có trăm ngàn chỗ hở, nhưng sự liều mạng của Thiên cũng làm hắn bị dọa.

Đây đều là do Đan Diễn Vy sao?

"Thiên, cậu hẳn là nên cảm tạ tôi hạ thủ lưu tình, không có đánh vào mặt cậu a.”

Hắn biết Thiên mấy ngày nay còn có phiên tòa, nếu để mặt bị thương liền rất khó coi, xem ra hắn vẫn là có một chút tình cảm anh em nha.

"Sao cậu không nói nếu lần này thắng kiện, cậu có thể có rất nhiều tiền?” Lục Trình Thiên một chút cũng không cảm kích, vụ án này nếu như không phải bởi vì Đường Kỳ Dũng, dù có cho hắn bao nhiêu tiền, hắn cũng không tiếp nhận.

Không có gì khác, bởi vì những người liên quan đến vụ án này bối cảnh quá phức tạp nếu không nắm chắc phần thắng rất có thể kéo mình đi vào.

Đường Kỳ Dũng không hề tức giận, còn cười mỉm nói: "Thiên, cậu sao lại nói như vậy? Chúng ta là hợp tác đôi bên cùng có lơi, hơn nữa, tôi rất tin tưởng năng lực của cậu.”

Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Đường Kỳ Dũng cầm khăn mặt xoa xoa tóc nói: "Thiên, cậu cũng đã phát tiết xong, hiện tại có thể nói một chút vì sao lại tức giận đi."

Hắn thật muốn moi một chút thông tin để giải thích với con sói nhỏ ở nhà, mỗi lần gần gũi đều muốn lôi kéo hắn, nếu không thì phải trốn thật nhanh, mặc dù trong lòng cũng có chút ủy khuất, nhưng ai bảo hắn thích người ta.

Theo như hắn nói, đây chính là tình thú của hai người, người ngoài không hiểu được.

"Cậu trở nên lắm lời như phụ nữ như vậy từ lúc nào?” Lục Trình Thiên chớp mặt, thản nhiên hỏi.

Đường Kỳ Dũng dừng động tác, tức giận nói: "Lúc nào cậu không còn độc miệng, tôi liền không hỏi.”

"Kêu Đồ Phu, Mũi đỏ nhỏ, buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ.” Lục Trình Thiên phát tiết một trận, ngực uất trong ngực đã giảm đi chút, cũng không còn lạnh lẽo như vừa rồi.

"Không có vấn đề." Đường Kỳ Dũng đáp ứng.

Hai người từ câu lạc bộ quyền anh đi ra, mỗi người đi một hướng.

Đường Kỳ Dũng không thể trở lại công ty với gương mặt bị thương của mình, đành về căn hộ nhỉ của Tư Tư.

Lúc Tư Tư mở cửa nhìn thấy Đường Kỳ Dũng trên mặt đầy vết thương, nhịn không được kinh hô một tiếng: "Đường Kỳ Dũng, anh lớn như vậy rồi còn đi đánh nhau ở ngoài a.”

"Ai nói anh đánh nhau với người ngoài?” Đường Kỳ Dũng lách người chen vào.

Vu Tư Tư sửng sốt một giây, thuận tay đóng cửa lại, gấp gáp đi theo sau lưng Đường Kỳ Dũng, hỏi: "Anh không phải đánh nhau với người ngoài, chẳng nhẽ lại tự mình hại mình?”

Cho đến nay cô còn chưa thấy ai so với Đườg Kỳ Dũng còn tốt hơn, nhưng nhìn vết thương này, người đó ra tay cũng đủ mạnh đi.

"Ngoại trừ Thiên thì còn có ai?” Đường Kỳ Dũng bỗng nhiên dừng bước lại, Vu Tư Tư cứ như vậy không chút nào phòng bị đụng vào.

Cô cũng không có tức giận, ngơ ngác hỏi: "Lục Trình Thiên? Anh sao lại bị hắn đánh cho thế này?”

Đường Kỳ Dũng quay người cô, không để ý nói: "Không có việc gì, cậu ta so với anh cũng không có tốt hơn bao nhiêu.”

Vu Tư Tư nhìn chằm chằm vào vết thương trên người, và vết tím xanh trên khóe miệng Đường Kỳ Dũng mấy giây, bỗng nhiên bĩu mỗi, trách móc, quay người nói: "Điên rồi, đều điên rồi."

Đường Kỳ Dũng trong mắt hiện ra ý cười: "Tư, đau quá."

Nghe thấy Đường Kỳ Dũng kêu đau, Vu Tư Tư không tự chủ dừng bước lại, trong lòng nhắc nhở mình không cần để ý đến hắn, đây là hắn tự mình chuốc lấy.

Đường Kỳ Dũng tiếp tục giả vờ rất đau nói: "Haizz, vết thương trên mặt đã thoa thuốc, nhưng trên lưng vẫn chưa thoa được a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK