Mục lục
Chuyện chàng luật sư và nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 151: MỨC ĐỘ NHẪN NHỊN




CHƯƠNG 151: MỨC ĐỘ NHẪN NHỊN

Vũ Thư lái xe đưa Lục Trình Thiên và Đan Diễn Vy đến bệnh viện.

Bác sĩ cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy vết thương xuyên thủng bàn tay của Đan Diễn Vy, không thể không hỏi: “Cô té mạnh cỡ nào mới bị đâm thủng như vậy chứ."

Nhưng Đan Diễn Vy chưa kịp trả lời, bác sĩ đã tự lẩm nhẩm: “Đúng là quái lạ, nếu ngã sấp về phía trước mới có thể bị đâm thủng như vậy, còn nếu cô té ngồi thì có theo quán tính cũng không thể bị đâm thẳng qua như vậy được.”

Vũ Thư lo lắng nhìn Lục Trình Thiên, trong lòng thầm trách bác sĩ nhiều chuyện, cô ta tỏ vẻ quan tâm giải thích: “Bác sĩ, có lẽ bạn của tôi đã vô tình chống vết thương xuống khi ngồi dậy cho nên mới nghiêm trọng như vậy.”

Bác sĩ gật đầu nhưng không nói tiếng nào mà chỉ nhướng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, im lặng ngồi trước mặt mình, nếu là người khác thì đã sớm không chịu được mà khóc um sùm rồi nhưng thật ngạc nhiên khi người phụ nữ này vẫn có thể ráng nhịn.

Nhưng khi rửa vết thương và bôi thuốc sát trùng để khâu vết thương lại, bác sĩ vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Tiếp theo sẽ hơi đau một chút, nếu cô không chịu được có thể khóc, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Diễn Vy khẽ gật đầu rồi bấu chặt cái ghế.

Quá trình khử trùng vết thương cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, mỗi một giây một phút đều giống như bị dày vò, cô cảm thấy cồn chẳng khác nào muối được sát vào vết thương, cơn đau run rẩy từ tận tâm can khiến mồ hôi của cô tuôn như mưa.

Mặc dù đã chạm đến giới hạn nhưng Đan Diễn Vy vẫn chỉ rên nhẹ chứ không rơi một giọt nước mắt nào.

Tuy nhiên ánh mắt của Lục Trình Thiên lại âm trầm một cách đáng sợ, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ thật sự ẩn đằng sau con ngươi tối đen ấy.

Vũ Thư cũng thấy rợn người nhưng khi nhìn thấy sự đau đớn hiện lên trên mặt Đan Diễn Vy, trong lòng vui sướng khôn nguôi.

Sau khi vết thương được sát trùng, bác sĩ hơi ngập ngừng muốn nói gì đó nên thoáng nhìn người phụ nữ trước mặt rồi liếc nhìn Vũ Thư bên cạnh, gật đầu không nói gì thêm.

Trên mu bàn tay của cô ấy ngoại trừ một vết thương rất sâu còn có một dấu ấn hình vuông, không biết là phải căm thù đến mức nào mới dẫm mạnh đến nỗi để lại vết hằn sâu những một milimet như vậy.

Bác sĩ lại liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng vẫn im lặng từ đầu đến giờ, từ khí thế có thể thấy người đàn ông rắn rỏi trước mặt mình có một thân phận không bình thường.

Cho nên phụ nữ ghen tuông tranh giành lẫn nhau đều là giết người không thấy máu, đâm người không thấy dao.

Nhìn người phụ nữ bên cạnh thì không giống loại người sẽ dùng thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ là tình yêu tay ba, trong lúc suy diễn lung tung thì vị bác sĩ này cũng xử lý vết thương xong.

Lưng của Đan Diễn Vy cũng ước đẫm mồ hôi như vừa mới leo lên khỏi bể nước, mặc trắng bệch không còn chút máu phảng phất như chỉ một cơn gió thổi qua cũng ngã vậy.

Vì biết Lục Trình Thiên đang đứng sau lưng nên cô càng không dám ngã và cũng vì Vũ Thư đang đứng bên cạnh.

"Được rồi, nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là được, nếu cô còn cần cái tay này thì phải nhớ kỹ là không được dùng cánh tay này xách vật nặng, không được để bị ướt và không được ăn đồ sống, đồ lạnh và đồ cay." Bác sĩ dặn dò xong liền bảo Đan Diễn Vy có thể về nhà nghỉ ngơi.

"Cảm ơn bác sĩ." Đan Diễn Vy mệt mỏi cất tiếng cảm ơn.

"Đây là trách nhiệm của tôi nên cô không cần phải cảm ơn, nhanh về nghỉ ngơi đi." Bác sĩ thực sự không nỡ nhìn tiếp nữa nên phẩy tay tiễn khách.

Đan Diễn Vy vẫn còn muốn hỏi một vấn đề nên chầm chậm nói: “Bác sĩ, bàn tay này của tôi khi nào có thể làm việc trở lạ."

Cô chẳng phải là người giàu có nên không thể ở không mãi được.

Lục Trình Thiên đứng sau lưng nghe thấy Đan Diễn Vy vẫn còn tiếc thương công việc liền giận tái mặt, không chỉ tức giận vì Đan Diễn Vy không biết thương thân mình mà còn vì một nguyên nhân khác nên sắc mặt của anh ta vẫn luôn xám xịt.

Bác sĩ đúng là chưa từng gặp phải người phụ nữ nào cố chấp như vậy nên bất đắc dĩ nói: “Nếu cô thật sự quan tâm đến công việc của mình thì có thể cầm bút lại sau một tuần nữa nhưng cũng không được cầm lâu quá đâu đấy.”

Đan Diễn Vy gật đầu ý nói mình đã hiểu rồi, chỉ cần có thể cầm bút là được, nếu không thể ghi chép được thì có thể tạm thời thu âm lại rồi từ từ viết, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Trình Thiên vang lên, hình như anh đã biết là ai gọi nên không lập tức bắt máy mà quay sang nhìn Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy hiểu rằng anh không muốn để mình ở lại nhưng cũng không tiện nói để anh ta yên tâm rời đi.

Cô dùng tay còn lại lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện thoại cho Tư Tư.

Sau khi điện thoại được bắt cô liền nói địa chỉ bệnh viện rồi không chờ Tư Tư nổi trận lôi đình chất vấn cô đã cúp điện thoại trước.

Cô miễn cưỡng mỉm cười nói: “Em đã gọi Tư Tư đến rồi, hai người đi trước đi."

Vũ Thư thấy điện thoại của Lục Trình Thiên vẫn còn kêu nhưng anh không có ý định bắt máy, đã vậy còn cứ dán mắt vào Đan Diễn Vy, làm sao cô ta có thể không hiểu điều đó có nghĩa gì nên cô ta vừa chua xót vừa ghen tỵ trong lòng, không biết Đan Diễn Vy rốt cuộc có cái gì tốt mà đáng để anh lo lắng như vậy.

Chẳng phải cô mới là người gặp Thiên trước sao.

Vũ Thư dằn cơn giận xuống rồi ra vẻ tử tế, rộng lượng: “Thiên, em thấy anh có việc gấp thì mau đi xử lý đi, Vy Vy có em chăm sóc là được rồi.

Lục Trình Thiên dùng ánh mắt thầm hỏi ý Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy gật đầu, rồi nói theo Vũ Thư: “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu.”

"Đúng đó, anh cũng nghe Vy Vy nói không sao rồi còn gì, hơn nữa cô ấy là bạn thân của em, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận mà.”

Vũ Thư khoác vai Đan Diễn Vy để tỏ rõ sự thân mật, rồi mỉm cười hỏi cô: “Vy Vy, cậu nói xem có đúng hay không?"

Khoảnh khắc bàn tay của Vũ Thư tay đặt lên vai Đan Diễn Vy, cô đã dùng mình theo bản năng, nhưng sự kỳ lạ đó đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự cứng rắn: “Đúng vậy, Tư Tư cũng sắp tới rồi.”

Điện thoại reo lên rồi tắt, liên tục có những cuộc gọi đến cho thấy người ở đầu dây bên kia đang sốt ruột cỡ nào.

Lục Trình Thiên nghe thấy Tư Tư sẽ tới nên mới gật đầu, rời đi.

Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên đã đi thì nụ cười trên mặt cũng tắt, vì ngại bác sĩ vẫn còn ở đây nên cô ta không dám tỏ thái độ quá rõ ràng, tuy nhiên cô cũng không muốn giáp mặt Tư Tư.

"Vy Vy, giờ cậu muốn đi về luôn hay ở đây đợi Tư Tư.

Đan Diễn Vy hiểu ý của Vũ Thư ý, Lục Trình Thiên đã đi nên cô ta cũng không cần phải diễn kịch với mình nữa: “Cô về trước đi, tôi ở lại đây chờ Tư Tư."

Vũ Thư lại giả đò khách sáo vài câu với Đan Diễn Vy rồi mới ngạo mạn bỏ đi.

Thấy mọi người đều đi hết, cuối cùng Đan Diễn Vy cũng thả lỏng toàn thân.

Vị bác sĩ bên cạnh thấy hơi khó coi nên không chịu nổi nữa: “Cô cần gì phải như thế, tôi có thể nhìn ra được người đàn ông đó rất quan tâm cô, còn vết thương của cô chắc là do người phụ nữ vừa rồi gây ra đúng không.”

Đan Diễn Vy buông mắt không nói gì, chuyện là gì, là cô đã quá suồng sã, ngay cả Du Du còn hiểu rõ đạo lý sống một cuộc sống bình lặng hơn cô, còn cô thì một chút cũng không cảm thấy.

Cho nên đây chính là lúc kết thúc mọi chuyện, ngã một lần khôn ra một chút.

"Tôi và anh ấy không liên quan gì hết, anh ấy chỉ là cấp trên của tôi mà thôi."

Chỉ là sếp mà thôi.

Bác sĩ không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nên cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK