CHƯƠNG 394: CÓ PHẢI ANH CƯỚP NGÂN HÀNG HAY KHÔNG?
Đan Diễn Vy có lệ vài câu, rồi lướt qua chủ đề này.
Cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào với Du Du rằng cô và Lục Trình Thiên không phải vợ chồng, cũng không thể có em trai hay em gái.
Cũng may Du Du cũng không phải là người muốn hỏi đến cùng, cũng không truy hỏi cái gì nữa.
Nhưng trong lòng vẫn chôn xuống một mầm mống.
Bé bị hấp dẫn bởi em gái mềm mại đáng yêu và em trai đi theo sau mông lanh lảnh gọi bé là anh trai mà Trương Tinh Nhiên nói.
Tuy bây giờ chưa có gì hết.
Du Du cũng không có nhiều đồ nên việc thu dọn cũng đơn giản, Lục Trình Thiên lại rất nhiều đồ, nhưng người ta có tiền thì có thể tùy hứng, có thể bỏ rồi mua cái khác.
Cho nên, nói là thu dọn, thật ra cũng rất đơn giản.
Chưa đến nửa tiếng, đoàn người đã chuẩn bị xuất phát.
Lúc Đan Diễn Vy đi tới cửa hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy vài chiếc xe thẳng hàng đỗ ở trước cổng bệnh viện, hơn nữa mỗi chiếc đều là xe đắt tiền.
Khiến cho cô kinh ngạc nhất chính là, Lục Trình Thiên dắt Du Du tiêu sái đi thẳng đến chiếc xe ở giữa, giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Đừng nói với cô, những cái này đều là của Lục Trình Thiên nha?
Trong lòng Đan Diễn Vy có thể nói là mưa rền gió dữ.
Bị trình độ thổ hào của Lục Trình Thiên dọa rồi.
“Còn không lên xe?” Lục Trình Thiên nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của người phụ nữ, nhịn không được nhướn mày.
Trong lòng lại nói thầm, dê nhỏ, chỉ một chút như vậy đã dọa em rồi?
Đúng là ít thấy thì lạ nhiều mà.
Đan Diễn Vy gần như chưa hoàn hồn đã bị người kéo lên xe.
Còn Du Du lại khá bình tĩnh, quan niệm giai cấp trong mắt một đứa trẻ còn chưa rõ, lúc này chỉ cảm thấy ở trong chiếc xe này rất thoải mái, cho nên vuột ve từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút hưng phấn nói chuyện với Lục Trình Thiên.
“Ba, chiếc xe này thật to, so với những chiếc hồi trước con ngồi còn to hơn.” Du Du mở miệng nói.
Lục Trình Thiên không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt.
Đưa cho Du Du, đồng thời cũng trả lời: “Nếu con thích, sau này chiếc xe này xe chuyên đưa đón con đi học.”
Đan Diễn Vy cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cầm lấy cái hộp nhỏ: “Du Du không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
Nhất là những đồ ngọt béo ngậy như thế này.
Mặc dù cô biết Du Du thích ăn đồ ngọt.
Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn đôi mắt trông mong của con mình, đoạt lại cái hộp bóc một viên kẹo nhét vào miệng Du Du: “Yên tâm, những đồ này đều do tôi đặc biệt cho người đặt làm, đều là những đồ Du Du có thể ăn.”
Trái tim của Đan Diễn Vy run rẩy đau đớn.
Không phải cảm động mà là tức giận.
Có tiền rất giỏi sao?
Còn đặc biệt đặt làm?
Hừ!
Cũng chỉ để khoe khoang với cô là anh có tiền thôi!
Đan Diễn Vy hừ khẽ, tức anh ách cũng không thèm nói chuyện.
Du Du thấy thế, ôm hộp, cũng học Lục Trình Thiên, bóc một viên kẹo ra đưa cho Đan Diễn Vy.
Hương vị không quá ngọt, lại mang theo vị sữa nhẹ nhàng, hương vị tinh tế, mềm mại.
Đừng nói là Du Du, ngay cả Đan Diễn Vy không thích ăn đồ ngọt cũng thấy ăn rất ngon.
Thậm chí là có một loại cảm giác vừa ăn đã thích.
Nhìn vào hai người ăn đến mức nheo mắt thỏa mãn.
Lục Trình Thiên bỗng nhiên cảm thấy thật đáng giá khi bỏ ra số tiền lớn để đặt làm mấy thứ này.
Kết quả, Lục Trình Thiên cũng không do dự ăn cùng.
Một nhà ba người hiếm khi hài hòa đến vậy.
Một hàng xe đắt tiền hộ tống một chiếc xe như vậy, nghênh ngang đi trên đường, làm rộ lên mấy trận cảm khái.
Cuối cùng, xe trực tiếp lái vào một con đường hẻo lánh không người, dừng lại trước một tòa biệt thự giữa sườn núi.
Đan Diễn Vy lại trợn mắt há mồm.
Đây là một trang viên sang trọng chiếm diện tích lớn đến nỗi cô không nhìn được đến điểm cuối.
Ngoài cửa đặt hai con sư tử lớn làm bằng đá cẩm thạch rất khí thế, đáng ra nên thể hiện tục khí xa hoa của thổ hào, lại bởi vì cảnh sắc xung quanh phối hợp với vòm mái cong tinh xảo, có vẻ càng thể hiện sự tôn quý.
Không phải cái loại vẽ hổ thành chó, bắt chước thông tục, mà là một loại phục cổ tinh tế.
Cô có ít kiến thức, nhưng có thể nhận ra được, nơi này tuyệt đối không phải người bình thường có thể vào ở.
Tương tự, nơi này cũng không phải là một nơi mà một luật sư có khả năng chi trả nổi.
Nhưng...
“Lục Trình Thiên, căn nhà này không phải của anh đúng không? Chúng ta ở nhờ hay là đi thuê?” Đan Diễn Vy âm thầm líu lưỡi hỏi.
Nhưng cho dù là đi thuê, chắc hẳn cũng tốn rất nhiều tiền?
Khoảng cách giàu nghèo chênh lệnh giữa cô và Lục Trình Thiên dường như còn lớn hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.
Lục Trình Thiên khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ không có kiến thức!
Giọng nói mang theo vẻ cao ngạo: “Cô đoán sai rồi, đây là nhà của tôi!”
Đương nhiên, nhà của bọn họ, không nhất thiết phải là của anh.
Nhưng điều này hiển nhiên không nằm trong phạm vi lo lắng của Đan Diễn Vy.
“Anh...” Đan Diễn Vy dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường: “Không phải anh đi cướp ngân hàng chứ?”
Lục Trình Thiên: “...”
Bệnh thần kinh!
Xoay người muốn bế con trai, mặc kệ người phụ nữ này, nhưng Du Du còn nhớ rõ vết thương trên người anh, lắc đầu: “Không cần đâu, ba, con có thể tự mình đi, vết thương của ba quan trọng hơn.”
Nhắc tới vết thương, Đan Diễn Vy lo lắng nhìn hai người, mấy cái hành lang uốn khúc cùng với mái hiên cao chót vót gì đó kia, đều không có quan hệ với cô.
Chiếc xe đang ngồi trực tiếp lái vào trong, bên trong không phải tất cả đều là các tòa nhà kiến trúc cổ, có thêm chút yếu tố hiện đại hóa.
Đan Diễn Vy cũng có chút thờ phào nhẹ nhõm.
Nhìn cánh cổng kia, luôn làm cho cô có một loại cảm giác từ bên trong có thể bước ra mấy nhân vật mặc váy giống cung nữ.
Đan Diễn Vy có chút cảm khái, cứ như vậy ở lại tòa nhà chính.
Trang trí ở đây mang theo thiết bị hiện đại với phong cách phục cổ phong, nhưng không có nhiều phần khiến cô quá mức ngạc nhiên.
Trong tòa nhà, Đan Diễn Vy cùng Lục Trình Thiên ở tầng một, Du Du ở tầng hai.
Lúc nghe thấy vậy, Đan Diễn Vy có chút khó hiểu, thậm chí là không vui: “Không cần phải phiền toái như vậy, tôi và Du Du ở cùng với nhau là được, tôi chỉ đến để chăm sóc cho Du Du.”
Lục Trình Thiên bắt chéo chân, nhàn nhã nói: “Phần lớn là có nhân viên y tế chăm sóc, ít đi một người là cô cũng không thiếu, nhưng còn cô, cơ thể ốm yếu như vậy còn muốn chăm sóc ai?”
Chân của cô vẫn cần phải chú ý, hôm nay lại lăn lộn lên xuống một hồi lâu, bây giờ chắc hẳn cũng đau rồi?
Đừng tưởng anh không chú ý thấy cô đang cố gắng che dấu vết thương trên chân.
Đan Diễn Vy bĩu môi: “Tôi ở cùng với Du Du chính là sự chăm sóc mà con muốn nhất.”
“Ồ, đúng là thích tự thiếp vàng lên mặt mình, cô thật sự cho rằng Du Du rời khỏi cô thì không được sao?” Lục Trình Thiên không chút khách khí châm chọc cô.
Chợt, nhìn về phía Du Du vẫn đang nhìn hai người với đôi mắt sáng ngời: “Con nói đi, Du Du.”
Du Du rối rắm nhìn vẻ mặt mong chờ của mẹ, lại nhìn Trương Hoàng không biết xuất hiện phía sau lưng ba mình từ khi nào, nhỏ giọng rối rắm nói: “Mẹ, thật ra Du Du đã lớn rồi, có thể ngủ một mình.”
Xin lỗi mẹ, Du Du muốn một em trai hoặc em gái.