CHƯƠNG 169: NHÌN ÁNH MẮT CHÂN THÀNH CỦA TỚ
Vu Tư Tư uống mấy ngụm lớn mới ổn định được hơi thở: " Tớ không sao đâu, tại lê này quá ngọt đó mà."
Trong lòng Đan Diễn Vy rất nghi ngờ, lê này sao mà ngọt được?
Vu Tư Tư mở đôi mắt phượng câu hồn kia đến mức lớn nhất, " chân thành" không gì sánh được mà nhìn cô: " Vy Vy à, sao cậu lại nghĩ tớ có chuyện lừa cậu được chứ? Cậu nhìn vào đôi mắt thẳng thắn vô tư của tớ đi."
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm đôi mắt của cô ấy một lúc lâu, rất bình tĩnh trả lời: " Ừ, rất giả tạo, rất dối trá."
" Cái rắm ý. Ánh mắt cậu bị gì thế hả? Tớ chân thành cỡ nào đây mà!" Vu Tư Tư tuyệt đối không thừa nhận.
" Tư Tư, cậu không phải là không muốn ở riêng với Đường Kỳ Dũng sao? Tớ với cậu không phải là vừa đúng lúc à? Trừ phi cậu muốn." Đan Diễn Vy chìa cái tay còn lành lặn ra, hờ hững nói: " Đương nhiên, nếu cậu thực sự muốn, tớ cũng có thể chờ ở nhà."
Vu Tư Tư không nói chuyện, cầm quả lê thơm tho của mình gặm một miếng, giống như không phải ăn lê mà là đang ăn thịt người nào đó. Đan Diễn Vy trông thấy mà hết hồn, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Đường Kỳ Dũng.
Một lúc lâu sau, Vu Tư Tư rốt cuộc đã quyết định, bất đắc dĩ nói: " Được rồi, mấy ngày tới cậu đi theo tớ. Nhưng mà tớ nói trước đó, không cho phép cậu chạy lung tung."
" Tư Tư, tớ sắp ngoài ba mươi rồi." Ai chạy lung tung còn chưa biết đâu.
" Được rồi chứ. Chuyện này cứ quyết định thế đi." Trong mắt Vu Tư Tư như có điều suy nghĩ. Mặc kệ, tối nay nói với Lục lột da một tiếng là được.
Kể từ lúc biết mình không bị cấm túc, giọng nói Đan Diễn Vy cũng trở nên rất nhẹ nhàng: " Tư Tư, buổi tối cậu còn muốn đi ra ngoài sao?"
" Ra ngoài làm cái gì? Không thể dẫn cậu đến quán bar được, cũng không có anh đẹp trai để tiêu khiển." Vu Tư Tư cũng không có khẩu vị nữa, ném thẳng phần lê còn thừa vào thùng rác.
Cô còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Vu Tư Tư và Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút khẩn trương.
" Ngày hôm đó, cũng giờ này, tớ nhận được bưu kiện." Đan Diễn Vy nhỏ giọng nói, trong mắt có chút căng thẳng.
" Yên tâm, tớ ra xem." Vu Tư Tư vẫn khá trấn tĩnh.
Trước tiên cô ấy hỏi người ngoài cửa một chút: " Ai đó, không nói tên tôi sẽ không mở cửa."
Ngoài cửa yên tĩnh như chết.
Tuy rằng Vu Tư Tư sống trong khu nhà cao cấp, mỗi cánh cửa đều có thiết bị nhìn ban đêm, nhưng hôm nay đèn nhà cô lại hỏng, nhìn từ màn hình chỉ thấy được một màu đen kịt.
Trái tim Vu Tư Tư cũng theo đó mà treo lên, lại cao giọng hỏi một câu: " Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào ngoài cửa? Có thì nói tên, bằng không bắt được mày, mày cứ chờ xem."
Ngoài cửa vẫn không có người nào đáp lại.
Đan Diễn Vy cũng từ phòng khách đi tới, thấp giọng nói: " Tư Tư, có cần báo cảnh sát không?"
" Nếu như là lừa gạt, giả báo cảnh sát sẽ bị tạm giam đó. Để tớ gọi điện bảo Đường Kỳ Dũng tới đây." Vu Tư Tư lắc đầu, vì lý do an toàn, vẫn không nên tùy tiện mở cửa.
Đan Diễn Vy gật đầu đồng ý.
Vu Tư Tư gọi điện không bao lâu, Đường Kỳ Dũng đã quay lại, lần gõ cửa này có giọng nói của anh ta: " Cá nhỏ, mở cửa, là anh."
Xác nhận đúng giọng nói, Vu Tư Tư mới dám mở cửa, lập tức trông thấy trên tay Đường Kỳ Dũng cầm một cái hộp giấy.
Giống hệt thứ lần trước Đan Diễn Vy nhìn thấy. Nghĩ đến ký ức không vui kia, dạ dày cô quặn lên: " Oẹ-------.'
" Vy Vy, cậu làm sao vậy?" Vu Tư Tư nghe được tiếng nôn khan của Đan Diễn Vy liền vội vàng hỏi.
Đan Diễn Vy khẽ cau mày, sắc mặt không tốt nói: " Tớ không sao, chỉ là hơi buồn nôn chút thôi."
"Đi vào trước rồi hãy nói." Sắc mặt Đường Kỳ Dũng nghiêm túc, nói.
Vu Tư Tư vừa nhìn vẻ mặt của anh ta cũng biết đồ vật bên trong cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, liền gật đầu, tránh ra để anh đi vào.
Sau đó cửa lại lần nữa bị đóng kín.
Đường Kỳ Dũng cầm hộp giấy để lên bàn trong phòng khách, vẫn chưa mở ra ngay.
Mà anh gọi hai cuộc điện thoại, rồi ngồi dựa trên sofa giống như đang chờ ai đó.
" Đường Kỳ Dũng, anh nói xem trong hộp này là thứ gì?" Ánh mắt Vu Tư Tư không ngừng lia đến chiếc hộp.
Đường Kỳ Dũng lãnh đạm nói: "Có thể là bom."
" Mẹ kiếp, là bom mà anh còn để ở đây à?" Vu Tư Tư nói xong liền muốn cầm cái hộp ném ra ngoài cửa sổ.
"..." Đường Kỳ Dũng chỉ muốn phá vỡ không khí căng thẳng một chút mà thôi: " Cá nhỏ, em đã thấy quả bom nào qua nửa tiếng mà không nổ chưa?"
Vu Tư Tư trề môi hét: " Có cái gì không thể chứ? Đặt giờ không phải là được rồi à?"
" Yên tâm, nếu như là bom thì đã sớm nổ rồi." Đường Kỳ Dũng bất đắc dĩ lắc đầu. Bình thường gửi bom sẽ không đặt ở cửa. Chưa nói đến tỷ suất sai lầm lớn, thời gian cũng không nắm được chính xác. Chắc chắn là một thứ khác.
Nhưng mà để đề phòng chẳng may, tìm một người chuyên nghiệp đến thì tốt hơn.
" Anh vừa gọi điện thoại cho ai đấy?" Vu Tư Tư giờ mới nhớ ra.
" Sắp đến rồi." Đường Kỳ Dũng nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
Đan Diễn Vy nhìn thấy hộp giấy thì như có bóng ma tong lòng, kéo một cái ghế ngồi ra xa.
Qua mười phút, cửa phòng bị gõ lần thứ hai.
" Được, lần đầu tiên nhà tôi náo nhiệt thế này." Vu Tư Tư nhận mệnh ra mở cửa.
Một người đàn ông cà lơ phất phơ đi tới, đi phía sau chính là Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhìn thấy chỗ ngồi của Đan Diễn Vy liền biết cô lo lắng điều gì. Anh vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đứng bên cạnh mình.
Nhiều người nhìn như vậy mà Lục Trình Thiên vẫn chẳng kiêng nể gì như thế. Đan Diễn Vy hơi ngượng ngùng, nhưng không chống cự nổi sự sợ hãi, vẫn ngoan ngoãn đi đến.
" Tôi nói này người đẹp. Có chuyên gia ở đây rồi, lão cáo già nhà cô không bảo vệ nổi cô đâu."
" Lấy đâu ra kiểu mồm miệng trơn tru như trạch thế hả?" Vu Tư Tư hơi ghét bỏ nói.
" Chị đại, đồ ăn của tôi. Nữ thần cứ gọi tôi là Nhiên Nhiên là được rồi." Hai mắt Trương Tinh Nhiên sáng lên chạy về phía Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư nhíu mày tránh ra: " Tên ngốc ở đâu ra vậy?"
Đường Kỳ Dũng đá văng Trương Tinh Nhiên ra, không vui nói: " Cá nhỏ là người phụ nữ của tôi, gọi chị dâu đi."
Mặt Vu Tư Tư đỏ lên, huých cùi chỏ vào ngực Đường Kỳ Dũng, mắng: " Cút, ai là người phụ nữ của anh?"
Đường Kỳ Dũng không những không tức giận mà còn đắc ý nhìn thoáng qua Trương Tinh Nhiên: " Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là liếc mắt đưa tình."
Vu Tư Tư không tức giận nổi. Nhiều người như thế, cô lười nói với anh ta mấy câu vô ích, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống. Đường Kỳ Dũng vui vẻ đi theo.
Trương Tinh Nhiên nhìn trong phòng khách có đôi có cặp, bản thân cô đơn chiếc bóng không nói làm gì, còn bị tọng cho hai bát thức ăn cho chó, khiến cậu ta muốn chửi ầm lên. Đành chịu, ai bảo mình đến đây để làm việc chứ: " Mẹ kiếp, đúng là không chịu nổi hành vi ngược cún của mấy người. Có thể đối xử tốt với những người yêu động vật như chúng tôi một chút được không hả?"
" Nhóc con, tốc độ." Lục Trình Thiên không để ý đến giọng điệu chua chát của Trương Tinh Nhiên. Ánh mắt âm u của anh nhìn lướt qua cái hộp, ý bảo cậu ta mau chóng vào việc chính.
" Biết rồi biết rồi. Chỉ biết nô dịch tôi thôi." Trương Tinh Nhiên ngoài miệng oán giận như thế, nhưng vẫn sắp đồ dùng của mình ra, còn lấy ra một đôi găng tay y tế.
Đan Diễn Vy không ngờ một người nhìn qua chỉ biết sống phóng túng không hề đứng đắn như Trương Tinh Nhiên lại có thể xử lý được chuyện nguy hiểm như vậy.