CHƯƠNG 64: GIẢI VÂY
Đan Diễn Vy không ai đỡ, mềm nhũn đổ ra phía sau, thẳng tắp ngã vào một vòm ngực dày rộng rắn chắc: "Không biết uống rượu, cũng đừng có uống."
"Anh là ai, nhìn rất quen mắt nha, dáng dấp rất giống với tên khốn làm người ta ghét kia." Đan Diễn Vy mở to đôi mắt mơ màng nhìn khuôn mặt góc cạnh dễ nhìn xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
Rất đẹp trai, cũng rất lạnh lùng.
Tròng mắt người đàn ông nhìn thoáng qua cô gái trong ngực sắc mặt ửng đỏ lại có chút tùy hứng, chán nản mím môi không trả lời.
Tư Tư cũng có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ôm Đan Diễn Vy, mẹ nó, sao Lục Trình Thiên lại xuất hiện ở đây.
"Cá nhỏ, em vẫn như thế là sẽ gặp rắc rối đấy." Một giọng nói khàn khàn làm say lòng người, như một trận gió lướt nhẹ qua lỗ tai Tư Tư.
Cả người Tư Tư như bị điện giật, thân thể cứng đờ ngay cả can đảm quay đầu cũng không có, trong mắt bỗng phủ lên một tầng sương mù, không, không thể nào, điều đó không có khả năng.
Dường như chứng thực suy đoán trong lòng Tư Tư, người đàn ông mở miệng lần nữa, mang theo ý vị cưng chiều chậm rãi nói: "Cá nhỏ, anh đã về."
…Đường Kỳ Dũng, anh ta thật sự sẽ đến.
Sau khi Tư Tư nhất thời khiếp sợ, sắc mặt cũng theo đó lạnh dần xuống, cô nhớ rõ đã từng nói qua, gặp lại anh ta liền giết cho chó ăn.
Tình cảnh rơi vào trong bầu không khí kỳ lạ.
"Đại ca, mấy người bọn họ coi thường chúng ta."
"Câm miệng, không cần mày phải nói, tao nhìn ra được." Tên đại ca có chút cảnh giác nhìn hai người đàn ông trước mặt, trực giác nói cho anh ta biết, hai người này không chọc được.
"Đại ca, anh nói chúng ta làm sao bây giờ, nếu là bỏ chạy thì rất không có mặt mũi, sau này ở khu này chúng ta không lăn lộn được nữa." Tên đàn em ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Tên cầm đầu vốn là muốn bỏ chạy, vội vàng dừng lại bước chân của mình, có một tên đàn em không có mắt nhìn như thế, anh ta cũng phát cáu, thế nhưng mà tên đàn em đã nói như vậy, nếu bỏ chạy, đúng là mất mặt.
"Các anh em, lên cho tao, hôm nay ai bắt được hai đứa con gái này, mỗi người thưởng mười triệu."
Nghe thấy có tiền, mấy tên đàn ông đang sợ hãi kia bắt đầu trở nên hưng phấn.
Chỉ là kẻ địch quá mạnh, bọn họ lại quá vô dụng, hai ba lần đều bị chỉnh đốn.
"Cá nhỏ em vẫn bạo lực như vậy." Đường Kỳ Dũng xử lý xong tàn cuộc, thở hổn hển một chút.
Tư Tư coi như không nghe thấy gì, giọng nói lạnh lùng nói: "Không được gọi tôi là Cá nhỏ."
Anh ta không xứng.
Lục Trình Thiên ôm Đan Diễn Vy trong ngực nhìn đám người không ngừng xúm lại nhíu mày nói: "Đi phòng bao."
Đường Kỳ Dũng gật gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn Tư Tư cười tủm tỉm nói: "Cá nhỏ, xa cách từ lâu giờ gặp lại đi vào ôn chuyện một chút đi."
Tư Tư hừ lạnh một tiếng không để ý đến người đàn ông bên cạnh, đi theo đằng sau Lục Trình Thiên đi vào, cô ấy cũng không yên tâm để Vy Vy lại cho tên khốn kia, về phần đằng sau còn một tên khốn khác nữa thì phải tính toán lại một chút.
Tầng một của Bất Dạ Thành tiếp đón đều là người bình thường, theo thang máy không ngừng đi lên, mới thật sự là danh xứng với thực động tiêu tiền.
Thang máy dừng lại ở tầng tám, cửa vừa mở ra chỉ có một cái hành lang được trải thảm đỏ, còn có phòng bao tráng lệ hai bên, xung quanh yên tĩnh không có một chút tiếng động.
Bốn người đi thẳng vào một cái phòng bao.
Ngoại trừ Đan Diễn Vy ba người còn lại đều mang tâm sự riêng, Tư Tư đi vào rồi mới phát hiện ra, Lục Trình Thiên và Đường Kỳ Dũng vậy mà quen biết, quả nhiên uống rượu hỏng việc, đầu óc của cô ấy đều bị chậm mất nửa nhịp.
"Ơ kìa, sao anh không trả lời tôi, có phải anh rất đắc ý hay không, hừ, tôi lại không bằng anh sao."
Đan Diễn Vy giống một con lười trèo lên cây đại thụ Lục Trình Thiên này, tay nhỏ trắng nõn cưỡng ép Lục Trình Thiên nhìn cô, có chút tức giận nói: "Em đã biết sai hay chưa.”
Lục Trình Thiên mặt không đổi sắc nhìn cô gái sắc mặt ửng hồng, mặc cho cô làm xằng làm bậy đưa tay sờ soạng trên mặt mình, thản nhiên nói: "Em say rồi."
Nhìn thấy tình cảnh kỳ dị vừa rồi, Tư Tư không biết nên nói cái gì, cô ấy rất muốn che mặt giả bộ như không biết chuyện gì, thật sự là mất mặt.
Nhưng nhìn thái độ Lục Trình Thiên, cũng có vẻ như không phải không quan tâm.
"Cá nhỏ, anh..." Đường Kỳ Dũng vừa mở miệng.
Tư Tư mở miệng lạnh lùng quát: "Im miệng, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của anh."
"Vẫn còn giận à." Đường Kỳ Dũng khẽ cười.
"Cút..." Tư Tư nghiến răng nói.
"Khốn kiếp, trưa hôm nay có phải anh muốn diễu võ giương oai với tôi hay không, đính hôn, hức, có gì đặc biệt hơn người, ngay bây giờ tôi, tôi sẽ tìm một người kết hôn."
Đan Diễn Vy không biết mình đang nói gì, nhưng chính là cô nghĩ gì nói vậy, còn đắc ý cười một tiếng: "Hà hà, anh không bắt được tôi đâu."
Lục Trình Thiên nghe thấy cô gái trong ngực không chỉ hồ ngôn loạn ngữ, còn hai tay chống nạnh, tận đến khi cô nói muốn kết hôn, ánh mắt anh sâu thẳm đen như mực, nhìn chằm chằm cô.
Giọng nhẹ nhàng trầm thấp hỏi: "Em muốn gì."
"Tôi, tôi, tôi..." Đan Diễn Vy mặc dù uống say, nhưng đối với bầu không khí nguy hiểm vẫn còn có thể cảm giác được, trực giác nói cho cô biết không thể nói, tuyệt đối không thể nói, nói ra rồi sẽ vô cùng thê thảm.
Cho nên cô thần thần bí bí ghé vào lỗ tai của anh nói: "Tôi không nói cho anh, để cho anh tức chết."
Hơi thở nóng rực của phụ nữ phả vào bên tai, mềm mềm ngứa ngứa như lông vũ mang theo một chút tê dại đi vào trong lòng của anh.
Bàn tay Lục Trình Thiên đang ôm lấy lấy vòng eo tinh tế của cô đột nhiên xiết chặt lại.
"Hừ hừ, ai bảo anh chọc tức em, em cũng chọc tức anh đấy." Đan Diễn Vy dường như rất vui vẻ.
Tư Tư đứng bên cạnh có chút không nhìn nổi, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra quay video lại, loại chuyện có thể đem ra chế nhạo bạn thân này, sao cô ấy có thể bỏ qua.
"Cá nhỏ, em làm thế là không được." Ngoài miệng Đường Kỳ Dũng nói như vậy nhưng trong mắt đều là cưng chiều tùy ý cô ấy.
"Anh còn gọi tôi một tiếng Cá nhỏ, tôi sẽ giết anh cho Vượng Tài ăn." Tư Tư cảnh cáo liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không thể không thừa nhận, tám năm trôi qua, cậu thiếu niên ngây ngô kia sớm đã lột xác thành một cây đại thụ che trời, mang theo ánh mắt xâm lược không thay đổi, nhưng nhìn thấy lại càng làm cho người ta chán ghét.
Dáng dấp đẹp trai, không tầm thường? Chết đi.
"Tiểu Tư Tư cũng không tồi." Dường như Đường Kỳ Dũng rất biết cách chọc đúng chỗ đau của Tư Tư.
Tư Tư mặt không đổi sắc cất điện thoại di động, khởi động nắm đấm một chút, không chút do dự hướng mặt Đường Kỳ Dũng giáng xuống: "Mẹ nó, lải nhải nhiều, tôi đánh chết anh."
Đường Kỳ Dũng nhẹ nhàng tiếp được một đòn rất mạnh của Tư Tư, tiện tay kéo cô ấy vào trong ngực, luyến tiếc nói: "Sức lực không tồi, tiếc là không chính xác."
"Khốn kiếp, buông ra!" Tư Tư tức giận nhìn chằm chằm anh ta, hận không thể từ trên người hắn trừng ra hai cái lỗ thủng.
Đường Kỳ Dũng không buông tay, hướng về phía Lục Trình Thiên nói một tiếng: "A Thiên, lần sau chúng ta bàn tiếp."
Lục Trình Thiên ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Đường Kỳ Dũng nhìn Tư Tư đang sững sờ nhếch miệng nở nụ cười, trực tiếp đem người vác lên vai mang đi.
Tư Tư phản ứng chậm mất nửa nhịp, thế nhưng mặc kệ cô ấy đánh đấm thế nào, người ta vẫn hoàn toàn mặt kệ.
"Tên khốn đáng chết này, anh dừng tay lại cho tôi, tôi muốn giết anh, giết anh, a a a...."
Đan Diễn Vy còn đang giãy dụa trong ngực Lục Trình Thiên, không biết mình chỉ còn lại một mình, đối mặt chính là một con sư tử đáng sợ như thế nào.
"Nói đi, không phải anh muốn đính hôn à, anh còn kiêu căng gì chứ."
Lông mày Lục Trình Thiên cau lại nhìn cô gái trước mặt, xưa nay anh không biết hóa ra cô gái này uống say lại to gan như vậy, hôm qua không phải còn rất kiên cường muốn cùng anh vạch ra giới hạn sao.
Bây giờ lại tới chất vấn anh, tại sao lại đính hôn.
"Em biết mình đang làm cái gì không, Đan, Diễn, Vy."