Cánh tay của Vũ Thiên Dương vẫn còn giơ cao giữa không trung, dường như chỉ cần Vũ Thư nói thêm một câu hỗn xược thì cái tát này sẽ rơi xuống.
Vũ Thư bị đánh đến mức ngây ngốc luôn, ôm mặt ngồi dưới đất, trong miệng còn không dám tin nói lẩm bẩm: “Ba, ba đánh con, vậy mà ba lại đánh con…”
Từ nhỏ đến lớn, cô là cô công chúa nhỏ ở trong nhà, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ trước đến nay ba mẹ không nỡ đánh cô, không ngờ sau khi trưởng thành, cô lại bị đánh.
Lê Tuyết Cầm cũng không nghĩ tới, người chồng vẫn luôn yêu thương con gái của mình lại tàn nhẫn dạy dỗ con gái mình như vậy, nhìn thấy dáng vẻ con gái có chút điên rồ, vô cùng đau lòng nói: “Con gái à, con cũng đừng bất hiếu với ba con, ba con cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
"Vì tốt cho con? Ha ha, thực sự quá buồn cười, hai người thì biết gì? Hai người có biết một mình con ở nước ngoài đã trải qua những chuyện gì không?" Đột nhiên Vũ Thư cười lớn, cười không nín được, cười như một kẻ điên.
"Thư, con sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ?"
Lê Tuyết Cầm bắt đầu trở nên luống cuống, bà ta căng thẳng nhìn Vũ Thiên Dương, giọng điệu lễ phép khiêm nhường thường ngày cũng thay đổi, bà hét lên cả tên họ của ông ta.
"Vũ Thiên Dương, Thư là con gái của ông, chứ không phải là kẻ thù của ông. Sao ông có thể làm như thế chứ. Thư muốn ở bên ai thì cứ cho nó ở bên người đó, Lục Trình Thiên có giỏi hơn nữa, cũng vẫn bị nhà họ Cảnh của chúng ta ở phía trên chèn ép, không phải sao?"
Vũ Thư cũng cho rằng ba mình sẽ mềm lòng đồng ý lời nói của mẹ mình.
Nhưng không biết tại sao ba cô thường ngày dung túng cô, lúc này lại vô cùng quyết tâm, không muốn để cho cô ở bên cạnh Thiên, vẻ mặt ông ta hoàn toàn không có chỗ nhân nhượng nói: "Không được, Thư, tốt nhất con nên hiểu rõ con mang họ gì."
Trong mắt Vũ Thư lóe lên vẻ kiên quyết, hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, cô ta từ dưới đất đứng lên, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt tụ quanh hốc mắt mang theo vẻ gần như sụp đổ.
Cô ta đau khổ nói: "Ba, nếu ba không cho con và Thiên ở bên nhau, con gái thật sự sẽ chết đấy. Ba mẹ có biết vì hành động năm đó của hai người mà con đã gặp phải chuyện gì ở nước ngoài hay không?"
Vũ Thiên Dương nhìn thấy trong ánh mắt quyết tâm mang theo vẻ đau lòng của Vũ Thư, ông hơi lo lắng nói: "Thư à..."
"Không sai, ba, năm đó con ở nước ngoài đã bị người ta cưỡng hiếp, còn sinh một đứa con gái. Bây giờ con vất vả lắm mới chấp nhận một người đàn ông, là người đàn ông mà con yêu nhất đời này, lẽ nào người thật sự muốn ép chết con gái sao?"
Vũ Thư quát lên với Vũ Thiên Dương.
Không sai, vì muốn ở bên cạnh Thiên, cô ta đã không quan tâm đến cái gì nữa rồi. Dù sao, cô thật sự đã sinh ra một đứa con gái, chỉ là đổi một cách nói khác mà thôi, kết quả giống nhau là được.
Đứa con gái ghẻ và người đàn ông kia cả đời cũng không đến nước T, cô ta cũng chẳng cần lo lắng sau này.
Lê Tuyết Cầm càng không chấp nhận nổi kích thích này, mềm oặt ngã xuống đất, thì thầm trong miệng: "Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy..."
"Ba đi giết thằng đó." Vũ Thiên Dương cũng vô cùng phẫn nộ, muốn đi giết “gã đàn ông đã cưỡng hiếp” trong lời Vũ Thư kia ngay lập tức.
"Ba à, đã là chuyện quá khứ rồi, con cũng không muốn nhắc lại nữa, con chỉ muốn ba tác thành cho con và Thiên."
Vũ Thư lại bắt đầu giả vờ yếu đuối, cô ta vô cùng đáng thương nắm tay Vũ Cảnh Thiên nói: "Ba, không phải ba lo lắng Thiên sẽ trả thù nhà chúng ta sao? Chỉ cần ba cho con thời gian, chắc chắn con sẽ chứng minh cho ba thấy, Thiên tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ này đâu."
Cô thấy ba mình không nói gì, lại nhấn mạnh nói: "Ba à, thật ra mấy ngày trước anh Thiên còn cầu hôn con nữa đấy, anh ấy muốn đính hôn với con nhưng con vẫn chưa trả lời."
Sắc mặt Vũ Thiên Dương hơi thay đổi nói: "Thư, con nói thật sao?"
"Dạ." Vũ Thư nửa thẹn thùng, nửa đau lòng gật đầu nói: "Chỉ cần ba cho con và anh Thiên một cơ hội."
Nếu không biết Vũ Thư đã gặp phải chuyện như vậy, Vũ Thiên Dương chắn chắn sẽ không đồng ý cho cô ta ở bên cạnh Lục Trình Thiên. Hơn ba mươi năm chìm nổi trong chốn quan trường, ông ta đã sớm luyện thành bản lĩnh nhìn người. Mặc dù ông chỉ nắm chắc tám mươi phần trăm, nhưng ông vẫn cảm thấy Lục Trình Thiên đúng là “người đến không có ý tốt.”
Nhưng tám mươi phần trăm này cũng đủ để ông loại bỏ một kẻ địch tiềm ẩn. Nếu không phải vì con gái của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ thừa dịp lúc Lục Trình Thiên còn chưa đặt vững gót chân ở thành phố Cẩn An, hoàn toàn tiêu diệt mối nguy này.
Bây giờ vì đứa con gái duy nhất của mình, ông ta không thể không nhượng bộ: "Thư, nếu Lục Trình Thiên đã nói như thế, vậy thì con hãy dẫn cậu ta đến đây ăn một bữa cơm đi."
"Ba à, có thật không, nếu thế thì quá tốt rồi." Vũ Thư lập tức nín khóc mỉm cười.
"Con gái bảo bối của ba đã nói như vậy rồi, làm sao ba có thể không đồng ý chứ?" Vũ Thiên Dương lại trở thành một người cha dịu dàng dễ nói chuyện trước đây.