CHƯƠNG 204: DIỄN ĐỦ TRÒ
Đan Diễn Vy đè cảm giác chua xót trong dạ dày xuống, sắc mặt bình thản nói: "Mình không sao."
"Cậu thật sự không có chuyện gì sao, Vy Vy? Mình nghĩ cậu đã bị anh họ, anh ta..." Vũ Thư nhìn sắc mặt hơi khó coi của Đan Diễn Vy, dường như mới giật mình biết mình nói sai, liền vội vàng lắc đầu nói: "Vy Vy, mình không có ý kia, mình chỉ lo lắng cho cậu."
"Mẹ kiếp, tôi nghe không nổi nữa." Vu Tư Tư nói xong đá một phát trên mặt tường, âm thanh phát ra vang vọng, mặt tường trắng nõn xuất hiện một dấu chân, giống như đang nhắc nhở Vũ Thư nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút.
Vũ Thư nhìn thoáng qua mặt tường có dấu chân đen xì, nuốt “ực” một cái, miệng không dám nói linh tinh. Cô nắm chắc tính cách của Đan Diễn Vy, nhưng đối với người phụ nữ điên Vu Tư Tư này, cô ta không dám chắc chắn.
Cô ta đã phải chịu oan ức đến xin lỗi, không muốn bị người phụ nữ điên này đánh một trận.
"Vũ Thư, mình không sao. Anh ta cũng không làm gì mình." Đan Diễn Vy không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm qua, chỉ là nhìn Vũ Thư vô tội, cô miễn cưỡng trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Vy Vy, cậu sẽ không trách mình chứ? Nếu không phải tại mình mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện như này." Vũ Thư liến nhìn ra cửa, đem thân thể của mình thăm dò gần sát Đan Diễn Vy, làm ra bộ dạng chị em thân thiết.
Ánh mắt kia muốn có bao nhiêu quan tâm liền có bấy nhiêu.
Cứ thế Đan Diễn Vy coi Vũ Thư là thật sự quan tâm cô, nhưng cô tự nghĩ như vậy cũng vẻn vẹn trong một giây đồng hồ. Cô nhanh chóng hiểu rõ ý của Vũ Thư.
Cửa ra vào lập tức tràn vào một đống phóng viên, điên cuồng làm loạn với hai người bọn họ.
Microphone hận không thể đẩy lên trên mặt Đan Diễn Vy.
"Xin hỏi cô Đan, hiện tại tình trạng cơ thể như nào? Phải chăng có bất kỳ khó chịu gì?"
“Có phải cô Đan đã chuẩn bị kỹ càng kiện nhà họ Trương không? Cô thật sự bị Trương Chính Quang ép buộc sao?"
"Cô Đan sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của nhà họ Trương sao? Chuyện này có liên quan gì tới nhà họ Vũ không?"
"Cô Đan, phiền cô trả lời một chút vấn đề của chúng tôi được không? Có phải cô cũng cảm thấy chuyện này có liên quan tới nhà họ Vu hay không?"
Các phóng viên liên tiếp liên tiếp đưa ra câu hỏi, lại thêm máy quay phim, đèn flash. Đan Diễn Vy có chút trở tay không kịp nhìn bọn họ, nhất thời không biết nên trả lời cái nào, hoặc là bọn họ chính là đợi cô mở miệng.
"Những phóng viên này sao lại vào đây? Toà báo của nhà các người chưa cho phép liền xông vào phòng bệnh." Vu Tư Tư cũng sững sờ vài giây, phản ứng cực nhanh ngăn trước mặt bọn họ.
"Ra ngoài, tất cả đi ra ngoài cho tôi."
Phóng viên dường như đã cùng nhau thương lượng, cùng đi vào thì sẽ không đơn độc đi ra. Không nghe lời Vu Tư Tư nói, lách qua cô, lại di chuyển tới trước mặt Đan Diễn Vy.
Vũ Thư lập tức giúp Đan Diễn Vy cản một ống kính, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, giọng ấm nói: "Các người không cần làm loạn. Tư Tư vốn đang bị thương, các người làm vậy quá đáng rồi."
Vũ Thư mới mở miệng, phóng viên dường như đã tìm được miệng để hỏi. Tất cả đều vây quanh bên cạnh cô, lao nhao hỏi.
"Cô chủ, cô xuất hiện ở phòng bệnh sớm như vậy, là vì đối bạn bè áy náy sao, hay là thay nhà họ Trương tới tạ tội?”
"Các người chuẩn bị giải quyết riêng, hay là muốn cho cô Đan đền bù?"
"Chuyện này liên quan đến đứa con duy nhất của nhà họ Trương, không biết cục trưởng phó có thái độ gì? Chuyện này có liên quan đến nhà họ Vũ không?"
"Mong các người trật tự một chút." Vũ Thư dường như trở thành người chính, tự nhiên thẳng sống lưng, hào phóng đối mặt ống kính hơi mỉm cười.
Sau khi chờ tất cả mọi người yên tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, ôn hoà nói: "Toàn bộ chuyện này nhà họ Vũ chúng tôi sau này mới biết được. Còn về hành vi củaTrương Chính Quang cũng khiến chúng tôi rất thất vọng. Tuyệt đối sẽ không vì hai nhà có quan hệ mà làm ra chuyện bất công. Nếu cần luật sư, nhà họ Vũ chúng tôi cũng sẽ tận lực phối hợp."
Nói xong còn kiên định vỗ vỗ tay Đan Diễn Vy, giống như đang nói, cậu yên tâm, nhà họ Vũ sẽ đứng về phía cậu, tuyệt đối không làm trái pháp luật.
Hành động “vì đại nghĩa không quản người thân” này của Vũ Thư, lập tức kéo nhà họ Vũ lên một phẩm cách khác, các phóng viên cũng không còn hùng hổ dọa người.
"Nếu quả thật giống cô nói, vậy chúng ta có thể chụp mấy tấm hình của các người để cho lời đồn tự sụp đổ không?"
"Đúng vậy. Đúng vậy. Cô Đan, nếu không đồng ý chụp ảnh chung với cô chủ, có khác gì thể hiện cô chủ đây đang nói láo đâu."
Vũ Thư nhìn hai người phóng viên trong đó, một lời thay mặt nói ra. Trong lòng kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy có chút may mắn. Cô ta nghe theo ba sắp xếp tới bệnh viện, nếu không thật sự sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt tới nhà họ Vũ.
Cô ta có thể khẳng định nhà họ Vũ đang nằm trong tầm ngắm của đối thủ, chỉ chờ kéo xuống ngựa, liền muốn thừa nước đục thả câu.
“Vy Vy, cậu không ngại khi chúng ta cùng chụp một tấm hình chứ."
Trận thế lớn như vậy, cô có quyền từ chối sao? Đan Diễn Vy hơi giật khóe miệng nói: "Không ngại."
Cứ như vậy Vũ Thư lôi kéo Đan Diễn Vy tới trước mặt ống kính, cười vô cùng ngọt ngào, tùy ý để bọn họ chụp đủ kiểu.
Sắc mặt Vu Tư Tư đen không thể đen hơn được nữa. Thì ra người phụ nữ đê tiện này cũng không phải là đến để xin lỗi, mà là thả gió để những con ruồi này chạy tới diễn trò với cô ta. Được rồi, nhà họ Vũ có nước đi quá tốt.
Thật đúng là một tính toán hay, chuyện đáng giận, Vy Vy ngốc như vậy, dĩ nhiên liền phối hợp.
Phóng viên chụp ảnh xong vừa lòng thỏa ý rời đi.
Vũ Thư cũng hoàn thành nhiệm vụ, nụ cười trên mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Vy Vy, mình thật sự không biết những phóng viên này sẽ đột nhiên chạy vào. Làm quấy rầy cậu nghỉ ngơi, mình thật sự không có ý đó."
"Không có việc gì." Đan Diễn Vy bị làm phiền lâu như vậy, hai đầu lông mày không tự chủ xuất hiện chút mệt mỏi, còn phải miễn cưỡng lên tinh thần trả lời.
"Được. Vậy mình không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, khi nào có thời gian mình sẽ quay lại thăm cậu." Vũ Thư còn định nói vài lời kích thích Đan Diễn Vy, chỉ là có trở ngại Vu Tư Tư ở đây, đành phải nhịn xuống.
Cũng được, người phụ nữ ngu xuẩn Đan Diễn Vy này rất biết điều, dăm ba câu liền có thể lừa gạt được cô, bớt không ít tâm tư của cô t.
Nói xong, bóng lưng yểu điệu của Vũ Thư rời khỏi phòng bệnh.
“Bang” một tiếng, Vu Tư Tư không khách khí đóng cửa, bày tỏ trong lòng cô có một phần vạn bất mãn, hận không thể dùng vợt trực tiếp chụp chết người phụ nữ khốn kiếp kia.
"Vy Vy, đến bây giờ cậu còn chưa ăn đủ đau khổ sao? Còn muốn giúp cô ta."
"Dù sao đây là lần cuối cùng." Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhẹ nói.
"Lần cuối cùng? Cậu thật sự nghĩ thoáng rồi." Vu Tư Tư cho là do cô tận tình khuyên bảo, cao hứng đi tới, chỉ là nhìn thấy thái độ trên mặt Đan Diễn Vy, cô lại cảm thấy không có chuyện như vậy.
"Vy Vy, không phải cậu muốn dự định cứ như vậy đi đấy chứ?”
"Ừ." Đan Diễn Vy thản nhiên gật đầu, cô không muốn giấu diếm bạn tốt nhất của mình. Đúng vậy, cô chuẩn bị đi. Đây là lúc cô nên mang theo Du Du rời khỏi đây.
Sáng nay ngân hàng vừa đi làm, cô liền gọi điện thoại hỏi, chi phiếu của cô có thể tùy thời thực hiện. Quả nhiên Lục Trình Thiê không lừa cô. Nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng hẳn là chuyện vui, sao cô không cười nổi.