CHƯƠNG 141: GIAO CHO CÔ BẢO QUẢN
Ngày hôm sau Đan Diễn Vy nhận được cuộc điện thoại bất ngờ.
Cô Dương mà mấy ngày này không có tin tức bỗng gọi điện hẹn gặp cô.
Đan Diễn Vy suy nghĩ một lát rồi nhận lời, nếu như cô đã nhúng tay vào rồi, thì không lý nào bỏ nửa chừng, hơn nữa cô cũng rất quan tâm đến vụ án này.
Đợi đến giờ nghỉ trưa, cô tìm lý do để đi ra ngoài.
Chỗ hẹn với cô Dương cách chỗ cô làm việc không xa.
Từ xa đã nhìn thấy cô Dương vẫn đeo kính râm, dáng vẻ mệt mỏi ngồi tựa vào cửa sổ đợi cô.
Đan Diễn Vy liền bước đi nhanh hơn, cô đẩy cửa vào quán rồi ngồi xuống chỗ đối diện cô Dương.
“Cô Đan, làm phiền cô quá.”
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không sao, không biết cô Dương tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc sau, cô Dương lấy một chiếc USB từ trong túi ra rồi đặt lên bàn gần phía Đan Diễn Vy: “Tôi biết vụ án của tôi có tiến triển hay không toàn bộ đều nhờ cô Đan chỉ điểm, đây là toàn bộ chứng cứ ghi âm và hình ảnh mà tôi lấy được.”
“Cô Dương khách sáo quá, đây là việc tôi phải làm, nếu cô đã có chứng cứ thì cứ giao trực tiếp cho luật sư là được rồi.”
Đan Diễn Vy vẫn không cầm lấy, cũng không nhìn đến, mà chăm chú nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh khác thường của cô Dương.
Cô chỉ là thư ký làm công việc ghi chép, chứng cứ quan trọng như vậy đưa cho cô không phải khác thường lắm sao, hai người họ cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, nên không thể coi là bạn được, cùng lắm là hai người lạ quen biết thôi.
Cô Dương vẫn bình tĩnh kể lại những thông tin mình biết.
“Cô Đan là người lương thiện, chắc cô sẽ hiểu nổi khổ tâm của tôi, vốn dĩ tôi phải đưa chiếc usb này cho luật sư của tôi, nhưng tôi nhận được tin là luật sư hiện tại của tôi cũng đã bị anh ta mua chuộc rồi, nên chứng cứ đưa cho cô ta cũng như không.”
Luật sư bị mua chuộc, đang ám chỉ Lâm An Nghi sao?
Không biết vì sao mà Đan Diễn Vy cảm thấy những lời cô ta nói rất nhiều chỗ mâu thuẫn, nếu phát hiện luật sư của mình bị mua chuộc thì sao lại không tìm luôn luật sư khác mà lại tìm đến cô trợ lý nho nhỏ như cô.
Hơn nữa cô cũng không tin Lâm An Nghi vì chút lợi trước mắt mà hủy hoại tiền đồ của bản thân, Lâm An Nghi có thể đạt được vị trí luật sư hạng nhất thì chắc chắn những cám dỗ mà cô ta gặp được không phải là ít, nếu như Lâm An Nghi có vấn đề, Lục Trình Thiên chắc chắn sẽ phát hiện ra, chứ Lâm An Nghi không thể yên ổn đến giờ được.
Nhớ lại lúc Lục Trình Thiên hỏi cô nhất định phải nhúng tay vào vụ án ly hôn của cô Dương sao hay, lúc đó ánh mắt anh sâu thẳm, giờ nghĩ lại có vẻ như anh đang muốn nhắc nhở cô.
Cho nên hành động của cô Dương càng khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.
Đan Diễn Vy lấy lại bình tĩnh lên tiếng nói: “Xin lỗi cô Dương, usb cô đưa cho tôi cũng vô dụng, nếu như cô cảm thấy luật sư của mình có vấn đề thì cô có thể trực tiếp tìm luật sư Lục, tôi tin là luật sư Lục của chúng tôi sẽ xử lý chuyện này cho cô.”
Không hiểu lý do vì sao, nhưng trong những thời khắc như lúc này, cô lại càng tin tưởng lời nói của Lục Trình Thiên hơn.
Ánh mắt của cô Dương dưới lớp kính khẽ lóe lên, cô ta không ngờ Đan Diễn Vy sẽ từ chối mình, giọng điệu của cô ta càng chậm rãi hơn.
“Tôi biết cô Đan chắc cũng nghi ngờ, nếu tôi trực tiếp gặp luật sư Lục sẽ tránh đi rất nhiều phiền phức, nhưng chắc bản thân cô cũng biết luật sư Lục sẽ không tiếp nhận những vụ án như của tôi đây, mà sẽ giao cho người bên dưới mà thôi.”
Cô ta chợt khựng lại rồi nói tiếp: “Đương nhiên ý của tôi không phải là nghi ngờ luật sư Lục, mà là tôi không muốn gây thêm rắc rối, ý của tôi là tôi muốn nhờ cô Đan giao giúp tôi usb này cho luật sư nào mà cô cảm thấy đáng tin, như vậy tôi cũng không cần phải làm phiền luật sư Lục, được không?”
Đan Diễn Vy trả lời rất dứt khoát: “Xin lỗi cô Dương, tôi không giúp được cô, với lại tôi cũng tin tưởng mỗi luật sư của văn phòng chúng tôi đều có đạo đức nghề nghiệp, không bao giờ làm những chuyện này đâu.”
Cô Dương thở dài tỏ vẻ thất vọng, tháo kính râm xuống, cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt với Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy giật mình: “Cô Dương, cô như vậy là..."
“Thật ngại quá, đây chính là cái giá phải trả để có được những chứng cứ đó.”
Cô Dương hôm nay trang điểm đậm, nhưng vẫn không che hết được những vết thâm tím và sưng vù trên gương mặt của cô ta, cô ta đưa tay nhẹ nhàng vén phần tóc trước trán ra, trên trán còn một cục sưng vù khá to.
Mỗi vết thương đều khiến cho người khác giật mình khi nhìn vào.
Cô đợi Đan Diễn Vy nhìn rõ rồi, lại như không có chuyện gì, nhẹ nhàng bỏ tóc xuống, rồi đeo lại kính râm che đi vết thương trên mặt, giọng điệu giễu cợt nói: “Xin lỗi đã làm cô Đan giật mình, thật sự vì tôi không dám tin ai nữa, nên mới tìm đến cô.”
“Không ngờ làm cô Đan khó xử như vậy, là tôi có lỗi.”
Đan Diễn Vy nhìn vết thương của cô Dương xong thì không biết nói gì hơn, gặp phải loại đàn ông cặn bã như vậy, cô thật sự rất đồng cảm với cô Dương, nhưng cô Dương chỉ đơn giản vì lý do như vậy mà tìm đến cô sao?
Cô cũng không dám chắc chắn: “Cô Dương, chuyện của cô thật sự tôi rất đồng cảm, nhưng yêu cầu của cô tôi không thể giúp được, tôi chỉ có thể giúp cô chuyển lời đến luật sư Lục thôi.”
Đây đã là giới hạn lớn nhất mà cô có thể giúp được rồi, cô tin rằng nếu như cô Dương thật sự là kẻ bị hại, Lục Trình Thiên sẽ mặc kệ mà không làm gì.
Cô Dương cầm lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy ly cà phê của mình, ánh nắng mặt trời qua lớp kính chiếu lên chiếc muỗng làm phản quang chói mắt.
Theo phản xạ, Đan Diễn Vy bị chói mắt nên chớp liên tục, không hiểu vì sao, dường như cô nhìn thấy nét hung ác thoáng qua trên cặp mắt của cô Dương, đến khi ánh sáng chói mắt mất đi, cô nhìn lại chỉ còn thấy màu đen của kính râm, ngoài ra không có gì khác.
Cũng có thể là cô cảm giác sai, thực chất cô Dương không hề nhìn cô với ánh mắt đó.
“Vậy tôi cũng không làm phiền cô Đan nữa.” Cuối cùng cô Dương vẫn không miễn cưỡng Đan Diễn Vy.
Tâm trạng hồi hộp của Đan Diễn Vy phút chốc cảm giác nhẹ nhõm hơn: “Nếu cô Dương không còn chuyện gì khác thì tôi quay về làm việc đây.”
Trực giác nói cho cô biết cô không nên quá thân thiết với cô Dương này, có vẻ như cô ta che giấu quá nhiều, khó mà nhìn thấu được.
“Cô Đan chờ chút.” Cô Dương ngăn lại động tác đứng dậy của Đan Diễn Vy.
Dưới cái nhìn thắc mắc của Đan Diễn Vy, cô Dương lấy từ túi áo ra phong bì rồi đưa đến trước mặt Đan Diễn Vy, nhẹ nhàng nói: “Cô Đan, chút lễ mọn để cám ơn cô, mong cô không từ chối.”
Đan Diễn Vy nhìn thấy phong bì dày cộp trước mặt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn số tiền trong đó không nhỏ, bất chợt cô cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Chưa đến một tháng mà đến hai lần có người cho tiền cô, bất giác cô cảm thấy mình đang được coi trọng hơi quá.
Lần trước là bà Hậu đưa tiền vì muốn bịt miệng cô, lần này thì cô Dương cho tiền chỉ đơn thuần là cám ơn thôi sao, cô thấy mình không làm quá nhiều việc đến mức đáng để cô Dương hối lộ cô như vậy.
“Cô Đan cười gì vậy?” Cô Dương có chút tò mò khi thấy nụ cười bí ẩn của Đan Diễn Vy.
“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ đến chút chuyện buồn cười thôi, à, còn nữa, xin lỗi cô Dương, tấm lòng của cô tôi xin nhận, nhưng phong bì này tôi xin từ chối nhận, chào cô.” Đan Diễn Vy nói xong thì đứng dậy, không nán lại thêm giây nào và cũng không quay đầu lại.