CHƯƠNG 392: BAN NGÀY BAN MẶT
Lục Trình Thiên nắm tay cô, dùng sức, kéo người đang đứng khom người vào lòng mình, trực tiếp ngồi trên chân anh.
Đan Diễn Vy trừng to mắt, mượn lực eo muốn đứng dậy.
"Đừng cử động!" Giọng Lục Trình Thiên ẩn nhẫn.
Lúc này trong đầu Đan Diễn Vy, nhưng tình cảm như sự cảm kích ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng.
Phì, người đàn ông này chính là một tên háo sắc chó không đổi được thói ăn phân, vết thương trên người thành như vậy còn đang chảy máu đã bắt đầu ăn no nghĩ đến chuyện dâm dục rồi?
Đan Diễn Vy không chút khách khí giãy giụa: "Lục Trình Thiên, buông tôi ra, anh bệnh à, tôi..."
"Ưm!" Lục Trình Thiên hừ buồn bực, giữa lông mày lóe lên sư đau đớn rõ ràng, vừa khéo rơi vào trong mắt Đan Diễn Vy.
Trên mặt Đan Diễn Vy lập tức hiện lên tự trách.
"Tôi...tôi động đến miệng vết thương của anh?" Cô cẩn thận hỏi.
Lục Trình Thiên diễn kịch cực giỏi lắc lắc đầu, cố ý nở nụ cười thoải mái: "Không, là tôi sai."
"Lục Trình Thiên..." Cô do dự một chút, không dám giãy giụa nữa: "Anh buông tôi ra, tôi bôi thuốc cho anh trước được không?"
"Không tốt!" Anh không chút do dự cự tuyệt.
Đan Diễn Vy còn chưa nói xong thì đã nghẹn lại trong họng.
Người đàn ông cúi đầu, mặt không do dự ghé sát lại, hơi thở ấm nóng phun lên khuôn mặt và cổ cô, mang theo sức lực và hơi thở mờ ám.
Cô thề rằng lúc đó cô nhìn thấy tâm tư rất quen thuộc lóe lên trong mắt người đàn ông.
Cho nên, cô cũng không oan uổng anh đúng không?
Lục Trình Thiên phun hơi thở, cố ý đè thấp giọng, giọng khàn khàn gợi cảm: "Không phải nói xin lỗi và cảm ơn tôi sao?"
"Đan Diễn Vy, lời xin lỗi hoặc là lời cảm ơn không có bất kỳ báo đáp nào, đều là đùa giỡn lưu manh, xét thấy sự vô lại của cô, tôi quyết định tự mình lấy." Nói xong, trực tiếp kéo người về phía sau, thuận tay đè lên giường, cả người phủ lên.
Đan Diễn Vy mở to mắt, còn không kịp nói chuyện, môi đã bị chặn lại.
Lục Trình Thiên thỏa mãn thở dài một tiếng.
Quả nhiên là vừa thơm vừa ngọt.
Đan Diễn Vy vẫn không có bất kỳ sức đề kháng nào với mị lực đàn ông của anh.
Cô thuộc dạng người hễ bị người đàn ông này trêu chọc hai cái thì không biết đông nam tây bắc, huống chi bây giờ anh còn ra sức như vậy.
Muốn đẩy ra, nhưng nghĩ tới tình trạng của người đàn ông này bây giờ, Đan Diễn Vy lại không dám có bất kỳ động tác nào.
Lỡ lại làm bị thương miệng vết thương của anh, vậy thì là tội của cô rồi.
Cho nên trong lúc ỡm ờ như vậy, người đàn ông rất nhanh đã đạt được kết quả mà mình muốn.
Chiếm lĩnh cao nguyên không chút do dự.
Không lâu sau, trên mặt người phụ nữ đỏ bừng, ngón tay bắt đầu không tự chủ đặt lên đầu vai trần của anh, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ không ngừng.
"Lục...Lục Trình Thiên..." Đan Diễn Vy thở hổn hển, ánh mắt mê mang, trong đầu miễn cưỡng có chút lý trí.
Không nên, không thể...
Họ như vậy là không đúng...
Lý trí còn sót lại bị thiêu đốt chỉ còn tro bụi, lúc lòng bàn tay của Lục Trình Thiên bắt đầu xâm nhập vào nơi bí mật thì đã bị thổi biến mất trong thiên địa.
Cô chỉ có thể trầm luân theo anh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Trình Thiên lúc này khắc sâu hình bóng của một người, bản năng phái mạnh làm anh bắt đầu tìm kiếm món ăn hợp khẩu vị.
Quần áo trước mặt trở nên chướng mắt.
Duỗi tay muốn xé rách quần áo trước ngực cô, thì nghe thấy giọng nói truyền tới.
"Thiên, tôi...aiyo tôi đi! Hai người tiếp tục, tiếp tục!" Giọng nói đê tiện của Trương Tinh Nhiên truyền tới, làm lý trí của Đan Diễn Vy lập tức quay lại.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh hiện tại, đơn giản là làm người ta xấu hổ tức giận muốn chết, Đan Diễn Vy hét lên một tiếng ôm ngực còn chưa bị kéo vạt áo bao nhiêu chạy vào nhà vệ sinh.
Thật sự là mất mặt muốn chết!
Sáng thì bị Kiếu Chấn Ly thấy hôn thân mật trong thang máy, chiều lại bị Trương Tinh Nhiên nhìn thấy OOXX trong phòng bệnh, mặc dù chưa thành.
Nhưng Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy mình hẳn là nổi danh trong nhóm bạn tốt của Lục Trình Thiên.
Hơn nữa còn là thanh danh cực kỳ không tốt.
Lục Trình Thiên cũng bình tĩnh.
Chỉ là so với sự kích động và xấu hổ của người phụ nữ nhỏ đó thì ánh mắt Lục Trình Thiên lại lạnh lẽo đến mức giống như muốn đông lại giết chết anh ta.
Trương nhị gia trời không sợ đất không sợ lại giống như không cảm thấy, còn không sợ sống chết trêu chọc huýt sáo, nháy mắt ra hiệu: "Đại ca, được a! Nhưng ban ngày tuyên dâm hình như không tốt lắm đi? Em nhớ chỗ này của hai người hẳn là còn một bạn nhỏ đi."
"Tôi nghe nói hai tháng trước cậu tranh thủ lúc Kiều Chấn Ly không ở bên mình mà chạy đến quán bar cua gái? 'Công viên dã chiến' trở thành tiêu đề cho tờ báo?" Lục Trình Thiên chậm rãi nói.
Sắc mặt Trương nhị gia thay đổi, giống như mèo bị dẫm vào đuôi: "Tên khốn nào nói bậy? Tiểu gia tôi là người như vậy sao? Đơn giản là nói xấu, nói xấu!"
Mặc dù nói vậy, nhưng hai mắt lại bất giác nhìn ngó bốn phía.
Chuyện này đương nhiên là hiểu lầm, mặc dù anh ta phong lưu một chút, thích chơi một chút, nhưng giới hạn cơ bản vẫn có, huống chi nhị gia anh cũng có người yêu.
Nhưng người mà, thường sẽ gặp phải chút ngoài ý muốn.
Trương nhị gia nước mắt nước mũi kêu khổ: "Thiên, cậu không biết a, người phụ nữ đáng ghét đó nhìn thấy đàn ông thì giống như đi không nổi, nép vào trong lòng đàn ông, đàn ông bình thường còn như vậy, nhìn thấy người gặp người thích hoa gặp hoa nở ngàn năm có một cực phẩm mỹ nam như tiểu gia còn không nhanh chóng leo lên giường tôi sao, tôi đây không phải không cẩn thận mởi bị chụp phải sao?
"Nhưng tôi đảm bảo, trinh tiết của tiểu gia vẫn còn, nhưng đám phụ nữ như lang như hổ đó, tiểu gia không nhìn trúng!" Trương nhị gia mở miệng.
Lục Trình Thiên lười để ý anh ta.
"Chuyện đều làm xong rồi?" Tìm áo khoắc mặc lên người, Lục Trình Thiên tắt máy tính.
Chuyện tìm nhà mặc dù là kêu Kiều Chấn Ly làm, nhưng Trương nhị gia mặc dù chế giễu, nhưng mình là đàn ông, cho nên khi Kiều Chấn Ly xảy ra bất lợi thì Trương nhị gia là người nhà, vẫn là trách nhiệm chia sẻ một chút.
Ví dụ, bảo vệ Lục Trình Thiên rời đi, tìm một căn nhà hoàn cảnh yên tĩnh thích hợp dưỡng thương mà lại không bị bên ngoài quấy rầy.
Trương nhị gia vỗ vỗ ngực: "Tiểu gia làm việc, Thiên còn không yên tâm sao? Tôi đều sắp xếp xong rồi, hoàn cảnh chỗ đó tuyệt đối làm anh hài lòng, hơn nữa sẽ không có người ngoài làm phiền, rất tiện lợi cho anh và người phụ nữ nhỏ đó ư ư a a không bị gián đoạn!"
Đè thấp giọng nói xong câu cuối, làm cho Lục Trình Thiên trợn mắt liếc sang.
Trương nhị gia vui vẻ bắt chéo chân, tiện tay lấy một trái táo, cắn một miếng, giòn vang răng rắc.
"Thiên, chuyện này làm tốt rồi có thể đừng nói chuyện trên báo cho tên đồ tễ kia không?" Trương nhị gia ra điều kiện.
Lục Trình Thiên hừ lạnh: "Xem biểu hiện của cậu."
Nếu lần sau còn không biết nhìn, hừ hừ!