CHƯƠNG 253: CÁI NÀY CÓ ĐƯỢC XEM LÀ ĐẦU HOÀI TỐNG BẢO KHÔNG?
Vu Tư Tư đợi tiếng bước chân ngoài cửa kia đi xa xa rồi mới quay đầu lại, lúc này cô nhìn thấy một ánh mắt mang đầy thâm ý của Đan Diễn Vy: “Vy Vy, ánh mắt này của cậu là sao đây?”
“Chắc không phải anh ta có ý với cậu đó chứ?” Đan Diễn Vy nhìn thế nào cũng thấy sự nhiệt tình của tên Anh Năm kia đối với bạn thân của mình là quá mức cần thiết, nếu không phải là thích vậy thì không lẽ chỉ là sự yêu thích đơn thuần thôi sao?
“Bé con, cậu bị lậm tiểu thuyết ngôn tình quá nghiêm trọng rồi đó, mau mau nghĩ cách khác đi.” Vu Tư Tư cười ha một tiếng, cô vốn không đặt lời nói đó của Đan Diễn Vy vào trong lòng mình, nực cười, cô đây mà thèm thích ‘bạch trảm kê’ (*) sao?
(*)Gà luộc: Ý chỉ những những người vừa trắng vừa yếu ớt.
Có khi tên đàn ông đó còn đánh không lại cô nữa kìa.
Đan Diễn Vy nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, chưa nói tới tình cảm của Tư Tư và Đường Kỳ Dũng, cái gã anh Năm đó cũng không phải là kiểu người mà Tư Tư thích, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là báo cảnh sát đi.”
Đây không phải là cách trực tiếp nhất.
Vu Tư Tư lập tức phóng một ánh mắt như thể ‘xin hỏi cậu bị đần độn sao’ cho Đan Diễn Vy, nợ người ta một đòn còn kêu cảnh sát, đúng, nếu có người đang náo loạn ở tầng một mà kêu cảnh sát thì người ta còn đến.
Nhưng đây là lầu tám, ai ai cũng biết người ở đây có thân phận gì, cho dù cảnh sát có đến, anh ta sẽ quan tâm sao, haiz, đúng là một đứa trẻ đơn thuần bị bao bọc quá mức.
“Có rồi, mình có cách rồi Vy Vy.”
Cô gái đơn thuần mới vừa bị người kia khinh thường, Đan Diễn Vy vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì lại nhìn thấy ánh mắt xấu xa từ bạn mình: “Cho dù cậu có cách gì đi nữa, tớ cũng tuyệt đối không gọi cho anh ta đâu.”
“......” Có cần phải thẳng thừng như vậy không a, nhưng Vu Tư Tư vẫn không từ bỏ: “Vy Vy, bây giờ không phải là lúc màng tới chuyện ân ân oán oán, cậu nghĩ đi, nếu như chúng ta mà ở lại đây thì cậu nghĩ sẽ được toàn mạng trở về chắc?”
Đan Diễn Vy cũng bực mình nói: “Tớ còn chưa tính sổ với cậu đó, ai biểu cậu nhắn cho anh ta làm gì, nếu không thì có chuyện này xảy ra chắc.”
Cô còn chưa nói tới tên khốn Lục Trình Thiên kia còn gọi điện thoại mắng cô xối xả, trong lòng cô còn tức đây này.
“Khụ khụ, tớ không phải là vì báo thù cho cậu nên mới làm anh ta tức giận sao.” Vu Tư Tư có hơi chột dạ nói: “Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là tìm cách thoát thân, hay là cậu nhắn cho Lục Trình Thiên, rồi bảo anh ta nói với tên chết tiệt Đường Kỳ Dũng kia tới cứu chúng ta, như vậy cũng được đó.”
Đôi môi Đan Diễn Vy khẽ mím lại, dường như chỉ có thể làm như vậy mà thôi: “Tớ có thể nhắn tin cho anh ta, nhưng tớ không dám chắc anh ta sẽ xem nó.”
Bởi vì quan hệ giữa cô và Lục Trình Thiên bây giờ hệt như nước với lửa không thể hòa giải, đương nhiên tên điên Lục Trình Thiên ấy nhất định sẽ cho là cô và hắn đã không còn một chút quan hệ gì nữa cả.
“Không sao, cậu mau nhắn đi.” Vu Tư Tư lại nghe thấy bước chân ngoài cửa truyền tới.
“Biết rồi.” Đan Diễn Vy nhanh chóng bấm vài chữ rồi gửi đi, nhìn thấy tin nhắn gửi thành công rồi là cô không thèm quan tâm nữa.
Vu Tư Tư kéo theo Đan Diễn Vy ra mở cửa, vừa hay lại gặp phải tên anh Năm đang định gõ cửa kia, hắn nở nụ cười nhìn hai cô rồi đặt cánh tay đang định gõ cửa kia xuống: “Tôi còn tưởng hai em bị rớt xuống bồn cầu rồi chứ, nên định kêu người vào vớt lên đây.”
“Vớt ông nội anh.” Vu Tư Tư trừng mắt nhìn hắn sau đó kéo Đan Diễn Vy rời đi.
Không khí trong phòng bao lại trở về vẻ náo nhiệt như lúc đầu, năm sáu người đàn ông thì đang tiếp cận ghép đôi với gần hai mươi phụ nữ trong đó, lại cộng thêm ánh đèn màu hoàng hôn mờ nhạt ám muội, làm lộ ra một cảnh tượng ăn uống vui chơi say xỉn và đồi trụy.
Vu Tư Tư và Đan Diễn Vy nhìn vào mắt nhau, cả hai đều đang có chung một ý nghĩ.
Đám người này đúng là cầm thú!
Vu Tư Tư đang muốn kéo Đan Diễn Vy tới ngồi bên rìa, nhưng tên đàn ông kêu là anh Năm đó lại không chịu, hắn kéo Vu Tư Tư tới bên cạnh để chơi xúc sắc.
“Tôi nhớ em tên là Tư Tư nhỉ, đi thôi, đi chơi với tôi hai ván đi.”
“Tôi không có hứng, á, bỏ tay tôi ra tên khốn.” Vu Tư Tư muốn giãy dụa để hất tay anh ta ra nhưng không ngờ tên đàn ông nhìn thì yếu đuối gầy gò lại nhưng lại mạnh như vậy, cô lại không dám triển võ công ở địa bàn của người khác nên chỉ có thể giương to đôi mắt lo lắng nhìn Đan Diễn Vy mà thôi.
Định mệnh! Chuyện gì đang xảy ra vậy trời, bọn cô tới là để tìm người chứ không phải tới đây chơi đâu, sao cuối cùng lại thành ra ở lại đây uống rượu mất rồi, đúng là trở tay không kịp mà.
Đan Diễn Vy nhìn Vu Tư Tư bị kéo đi, bây giờ chỉ còn lại cô lạc lõng giữa đám người xa lạ này mà thôi, cô vừa mới định nhấc chân lên để đi theo thì đột nhiên một kẻ vô đạo đức nào đó đã nhân bóng tối giương chân lên đá cô một đá.
Cô còn không kịp kêu đau thì cả cơ thể đã bất giác ngã ngược ra sau rồi, trong lúc hoảng loạn cô vô tình nắm được một chiếc cà vạt, nhưng chưa dừng lại ở đó.
Phía sau cô, thanh âm nhàn nhạt của một người đàn ông truyền đến bên tai: “Cô định cưỡng bức tôi ư?”
Bây giờ Đan Diễn Vy mới nhận ra thứ mình nắm trúng không phải là cà vạt mà là túi thuốc nổ, Đan Diễn Vy nhanh chóng buông tay ra nhưng lại quên mất cô không còn chỗ để chống người lên rồi, thế là cả người cô liền ngã vào lồng ngực rộng rãi vững chắc của người đàn ông.
“Cái này có được coi là đầu hoài tống bảo không(*)?”
(*)Chỉ sự chủ động ôm ấp yêu thương là để đạt được một lợi ích khác.
Lúc này Đan Diễn Vy thật sự cảm thấy muốn khóc mà cũng không được a, cô luống cuống tay chân muốn tìm cách ngồi dậy nhưng chiếc ghế sofa một người này lại lớn như vậy, người bên cạnh lại chiếm hết chỗ rồi, cô khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cả sau lưng cô ướt đẫm một tầng mồ hôi hột.
“Xin lỗi anh Thẩm, vừa nãy không phải là tôi cố ý đâu.”
“Không phải cố ý thì chính là có ý.” Thẩm Lãng chợt bày ra cái biểu tình ‘thì ra là như vậy’
Anh có biết xấu hổ là gì không hả, bây giờ Đan Diễn Vy rất muốn tức giận mắng ngược lại, nhưng mà nhìn xung quanh cô, không có lấy một người quen biết nữa, người duy nhất quen biết cô cũng bị kéo đi rồi.
Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Anh Thẩm nói đùa rồi, tôi thật sự là không cố ý, cũng không phải là có ý đâu.”
Những ngón tay thon dài của Thẩm Lãng gõ gõ lên tay vịn mà không trả lời.
Đan Diễn Vy không chắc liệu Thẩm Lãng có tức giận hay không, nhưng bầu không khí xung quanh cô đột nhiên chùng xuống. Một vài cặp mắt đang chằm chặp dõi theo hành động của cô, như thể nếu cô không thể hiện điều gì đó, thì tối nay đừng mong bước ra ngoài được.
Sau đó ánh mắt Đan Diễn Vy quét qua một ly rượu trên bàn, cô cắn chặt răng định cầm lấy ly rượu ở trên bàn để tạ lỗi với Thẩm Lãng.
Nhưng lại có người còn nhanh hơn cô, người đó đưa cho cô một ly rượu mạnh thật đầy rồi mở miệng nói với giọng điệu cởi mở: “ Nếu Cô Đan đã muốn kính rượu tạ lỗi thì đương nhiên phải có một chút thành ý rồi, cô nói có đúng hay không?”
Đan Diễn Vy nhìn vào đôi mắt ngập tràn ác ý của Mão, rồi lại liếc mắt qua nhìn ly rượu màu nâu nhạt đầy ắp trên tay hắn, chỉ cần ngửi thấy cái mùi rượu mạnh nồng nặc kia là cô đã cảm thấy xay xẩm mặt mày rồi chứ đừng nói đến uống.
Tên đàn ông chết tiệt, ai mượn hắn nhiều chuyện như vậy chứ, rõ ràng lượng rượu nhạt trên bàn chỉ đầy khoảng một phần ba của chiếc ly thôi, bây giờ hắn lại đem một ly đầy tới đây như vậy, đây là đang muốn cô uống tới chết hay sao?
Có nhiều người nhìn như vậy nhưng Thẩm Lãng vẫn không tỏ thái độ gì, Đan Diễn Vy còn có thể làm gì đây chứ, chỉ có thể thấy chết không sợ mà nhận lấy ly rượu từ trong tay Mão thôi, cô khẽ hít thở sâu một cái rồi nói với Thẩm Lãng: “Anh Thẩm thật sự tôi rất xin lỗi, ly rượu này tôi kính anh coi như là để tạ lỗi.”
Vừa dứt lời, cô cũng chẳng buồn quan tâm người khác nhìn thế nào mà ngẩng cổ lên rồi nhắm mắt lại, cô định sẽ uống một hơi cạn sạch luôn.
Nhưng vừa mới nhấp được một ngụm, cổ họng Đan Diễn Vy như có ngọn lửa nào đó đang thiêu đốt vậy, nó khiến cô khò khè ho khan dữ dội, cả nửa ly rượu còn lại trên tay cô cũng vì như vậy mà đổ hết lên người cô: “Khụ khụ khụ, cay quá, cay chết tôi rồi.”
Đây là thứ rượu gì vậy, sao lại cay như vậy chứ, đây không phải là rượu mà là cồn chắc.
.........