Mà chính là loại đối xử quá tốt khiến cô cực kỳ bất an.
Mẹ Hà cảm thấy nếu đã nói trắng ra như vậy rồi, cũng không có gì để nói nữa.
Mặt mày sa sầm lại: “Đan Diễn Vy, cô nói rõ ràng cho tôi, cô rốt cuộc muốn như thế nào mới rời xa Cảnh Quân của chúng tôi? Tôi không tin cái gì mà cô đã yêu nó yêu mà không cần gì cả, nếu không không thể đẩy nó vào tình cảnh như ngày hôm nay được.”
“Bác và bác trai yêu anh ấy như vậy, không phải luôn ép buộc anh ấy sao?” Đan Diễn Vy không trả lời mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt của mẹ Hà càng đen: “Điều đó sao có thể như nhau được, chúng tôi là vì muốn tốt cho nó!”
Đan Diễn Vy có chút ngưỡng mộ, nếu như ba mẹ của cô cũng có thể đối xử tốt với cô như vậy, cho dù như bác trai bác gái đây, cô cũng mãn nguyện.
Đáng tiếc, có lẽ cô đã định sẵn là không có duyên phận với trưởng bối gì đó rồi, cho nên ba mẹ của cô không thích cô, bác trai bác gái họ Hà đối với cô không thuận mắt.
“Bác gái, những gì nên nói cháu đều đã nói rồi, chuyện này cháu thật sự không giúp được bác, đương nhiên cháu sẽ khuyên anh ấy trở về, rất xin lỗi.” Đan Diễn Vy thở dài, đứng dậy.
Mẹ Hà ở đằng sau thiếu chút nữa tức chết.
Đan Diễn Vy đi vào nhà vệ sinh.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là đi đến đâu cũng gặp nhau.
Vừa từ phòng vệ sinh đi ra thì nhìn thấy trước bồn rửa tay là Vũ Thư đang giậm lại phấn.
Đan Diễn Vy rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy, đứng ở một bên rửa tay, đang dự định rời đi.
Vũ Thư giật mình, mau chóng túm cô lại: “Đan Diễn Vy? Cô sao lại ở đây?”
Đan Diễn Vy nhíu mày: “Nhà hàng này cũng là nhà cô mở?”
“Hừ, cô còn dám ngụy biện, có phải cô biết Thiên hôm nay cùng ba tôi ăn cơm ở đây cho nên cố tình đến đây phải không?” Vũ Thư không tin trên thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy, liền kéo cánh tay của Đan Diễn Vy không buông.
Ở đây không phải như trước mặt của Lục Trình Thiên, cũng không phải ở trang viên, thái độ của Vũ Thư không cần che giấu, cả người giống như rồng lửa vậy, thậm chí trong lòng có ý muốn thu thập Đan Diễn Vy một trận ở đây nữa cơ.
Những ngón tay được chăm sóc cẩn thận siết chặt cánh tay trần của cô, khiến Đan Diễn Vy cảm thấy đau muốn vùng ra.
Vũ Thư hình như không ngờ sức của cô lại lớn như vậy nên đã bị lùi lại mấy bước, lùi lại cánh cửa phòng vệ sinh vừa mở ra.
Ngay lúc cánh cửa bị lực đạo của cô ta đập vào, còn nghe thấy tiếng xương cốt kêu, mấy người đứng không vững, thì nghe thấy bịch một tiếng, gót chân bị trẹo ngã ra sàn.
“Á…”
“Á, xin lỗi, cô có sao không?” Cô gái bước ra từ nhà vệ sinh bị dọa sợ, bước đến đỡ cô ta.
Vũ Thư hằn học vung tay: “Cút, đồ đần!”
Cô gái đó nhìn chằm chằm vào Vũ Thư, nhếch miêng: “Quý cô này, tôi đâu phải cố ý, ai kêu cô đứng gần cửa như vậy, xin lỗi cô là do tôi lịch sự và có giáo dưỡng, mắng người khác khó nghe như vậy, ngã cũng là đáng đời!”
Sau đó, cô gái đó hừ lạnh một tiếng, cũng mặc kệ cô ta mà trực tiếp rời đi.
Đan Diễn Vy lười quản.
Biểu tình rất bình thường.
Có một số thứ đều là tự tìm, cô không cho rằng cô có sai.
Nhìn qua năm dấu tay ở cánh tay của mình, có ba chỗ còn ứ máu, có thể thấy người phụ nữ này lúc đó ra tay ác như vậy.
“Đan Diễn Vy, tiện nhân, cô đẩy tôi xong thì muốn chạy, cô trở lại đây cho tôi…” Vũ Thư hét lên, thấy Đan Diễn Vy sắp rời khỏi thì cố gắng đứng lên.
Đan Diễn Vy liếc cô ta một cách đầy khinh thường, đầu cũng không thèm quay lại mà rời đi luôn.
Chỉ là vừa đến cửa nhà vệ sinh thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đó.
Vẫn là bộ đồ màu đen quen thuộc, biểu tình trên mặt có chút không kiên nhẫn, khi bị Đan Diễn Vy nhìn thấy, anh nghe thấy tiếng hét từ bên trong, anh mắt liền đảo qua.
Ánh mắt thâm trầm tựa như hồ nước lạnh lẽo đụng thẳng vào trái tim của cô.
Đan Diễn Vy luôn cảm thấy trong ánh mắt của anh có quá nhiều thứ mà cô nhìn không thấu.
Lục Trình Thiên nheo mắt lại, trong ánh mắt lạnh lẽo đó có chút bất ngờ.
“Em…”
“Đan Diễn Vy, cô đừng đi, cô… Thiên… Thiên… anh là đến tìm em sao?” Vũ Thư mau chóng phanh lại, có điều rất nhanh ý thức đến hình tượng của chính mình không tốt, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai quần áo, giả vờ khôn khéo bước tới bên Lục Trình Thiên.
Chỉ là vừa rồi tự bị ngã quá mạnh, chân của cô ta lúc này rất đau, có thể kiên trì chạy ra là do hận ý đối với Đan Diễn Vy quá lớn.
Lúc này mới đi được hai bước, gương mặt nhỏ nhắn liền rúm lại thành cái bánh bao.
“Thiên, em đau quá.” Vũ Thư dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên cau mày: “Làm sao vậy?”
Rồi đi tới bên cạnh Vũ Thư.
Đan Diễn Vy cảm thấy lạnh trong tim, mặc dù biết đây là sự thật, tuy biết đối xử với bạn gái như vậy là điều rất bình thường, thế nhưng trong lòng vẫn rất lạc lõng.
Thế nhưng tại sao lại thấy lạc lõng?
Không phải sớm đã từ bỏ rồi sao?
Đan Diễn Vy khẽ cười khẩy.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Lục Trình Thiên đã đi đến bên cạnh Vũ Thư.
Vũ Thư ôm lấy cánh tay của anh: “Thiên, xin lỗi, khi em vừa cùng Vy Vy chào chào thì không cẩn thận bị ngã, không phải lỗi của Vy Vy, đều là do sàn nhà trơn quá, thật sự quá đáng ghét mà.”
Lục Trình Thiên lơ đãng đáp: “Ừm.”
Dư quang nơi khóe mắt hình như là nhìn về phía Đan Diễn Vy, hình như mang theo một chút chất vấn, lại giống như chỉ là tùy ý liếc một cái, nhưng vẫn khiến Đan Diễn Vy cảm thấy loạn tâm.
Vũ Thư có chút bất mãn, dường như chỉ khi Lục Trình Thiên bước tới chất vấn Đan Diễn Vy một hồi mới có thể khiến cô ta thoải mái.
Nhưng khi vô tình ngước mắt thấy mặt mày tái nhợt của Đan Diễn Vy, lúc đó trong lòng cô ta rất vui sướng.
Áp sát Lục Trình Thiên, Vũ Thư vui vẻ nói: “Thiên, anh bế em trở về có được không, không nên để ba mẹ chờ lâu, hôm nay là ngày thương lượng chuyện đính hôn của chúng ta.”
Ánh mắt của Đan Diễn Vy khẽ động.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên lại nhìn qua cô, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì thì ánh mắt liền tối lại.
“Được!” Sau đó Lục Trình Thiên cúi xuống, bế cô ta lên.
Vũ Thư ôm lấy cổ của anh: “Vy Vy, chúng tôi đi trước đây, hôm nay phải bàn bạc chuyện hôn sự, không tiện cùng cô ăn cơm được, lần sau tôi sẽ mời cô để đền tội!”
Đan Diễn Vy cười lạnh.
Đóng một vai như này suốt cũng không biết cô ta có thể diễn đến khi nào.
Người mù mờ không diễn xuất như Lục Trình Thiên rất dễ bị qua mặt.
Hoặc không phải mù mờ, mà bởi vì yêu?
Đan Diễn Vy không có trả lời, ánh mắt nhìn hai người rời đi, trong lòng liền thấy trống rỗng.
Thiếu quyết đoán, ngược lại sẽ tự hại mình.
Cô đúng là đứa ngốc mới còn nhớ anh.
Cô nghĩ, cô có thể đồng ý lời cầu hôn của Cảnh Quân rồi!
Cho dù không vì suy nghĩ cho bản thân, thì vì Du Du, Cảnh Quân cũng là một đối tượng kết hôn cực kỳ tốt.
Chỉ là ba mẹ của anh ấy…
Chỉ có thể cố gắng đi hàn gắn mối quan hệ thôi!
Đôi mắt của Đan Diễn Vy ánh lên lời xin lỗi rồi sải bước rời khỏi nhà hàng.